Trưởng lão đó kể hết toàn bộ những gì mình biết cho Dương Chấn.
Nhưng Dương Chấn cũng nghe ra, trưởng lão này gần như đang cố tình phủi sạch trách nhiệm của Hồng Môn Tông trong vụ diệt phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Ông ta nói với Dương Chấn, tất cả đều do Cao Chính Xương dẫn người của phủ thành chủ thành Huyền Vũ ra tay, mọi chuyện đều là do Cao Chính Xương làm. Cho dù có tông môn khác tham gia thì đó cũng là vấn đề của các tông môn khác, tuyệt đối không liên quan gì đến Hồng Môn Tông bọn họ.
Trưởng lão đó còn bày tỏ rằng Hồng Môn Tông hoàn toàn không tham gia vào hành động tiêu diệt phủ thành chủ của thành Bạch Hổ ngày hôm đó.
“Cậu Dương, Hồng Môn Tông chúng tôi luôn rất kính trọng cậu, chúng tôi biết cậu có quan hệ với phủ thành chủ của thành Bạch Hổ, nên khi Cao Chính Xương yêu cầu chúng tôi tham gia, chúng tôi đã tìm lý do để từ chối!”
“Trong lòng chúng tôi, chỉ có cậu mới xứng đáng là người dẫn dắt trung giới cổ võ, chúng tôi hoàn toàn không muốn đối đầu với cậu, chúng tôi luôn muốn theo cậu!”
“Cậu Dương, lời tôi nói hoàn toàn là sự thật. Nếu cậu không tin, cậu có thể hỏi mấy trưởng lão và cả tông chủ của chúng tôi!”
Tông chủ và các trưởng lão khác nghe vậy thì âm thầm thở phào, thầm khen trưởng lão kia lanh trí, trực tiếp tỏ rõ luôn rằng bọn họ không tham gia vụ tấn công phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Như vậy, Dương Chấn cũng sẽ không còn cớ để ra tay với bọn họ.
Nếu là người khác, dù có là tông chủ của tông môn lớn tới hỏi tội, Hồng Môn Tông cũng chẳng ngán, thậm chí có thể trực tiếp khai chiến.
Nhưng đối mặt với Dương Chấn, cả tông chủ lẫn các trưởng lão của Hồng Môn Tông đều không có dũng khí ra tay, thậm chí không dám bỏ chạy.
Bọn họ lập tức gật đầu lia lịa với Dương Chấn: “Đúng vậy, hoàn toàn đúng như thế!”
“Cậu Dương, xin cậu tha cho chúng tôi! Chúng tôi đều trung thành với cậu, luôn chờ ngày cậu trở lại!”
Thế nhưng, Dương Chấn lại nhíu mày, sắc mặt đầy giận dữ.
Ngay sau đó, Dương Chấn lại vung kiếm, tiễn luôn trưởng lão vừa rồi.
Dương Chấn cười lạnh, nói: “Các người tưởng tôi là thằng ngu chắc?”
Vừa dứt lời, lại có hai trưởng lão nữa gục xuống.
Chỉ còn lại một trưởng lão cuối cùng và tông chủ của Hồng Môn Tông, cả hai run rẩy như bị điện giật.
"Bup!"
Trưởng lão còn lại vội quỳ sụp xuống: “Xin lỗi cậu Dương, cậu Dương tha mạng.
Tông chủ của Hồng Môn Tông hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng vứt bỏ hết thể diện, quỳ xuống cầu xin Dương Chấn.
Lý do Dương Chấn tìm tới Hồng Môn Tông đầu tiên, là vì lúc đó anh từ miệng của Mã Thế Long biết được, Hồng Môn Tông là con chó trung thành của Cao Chính Xương, lúc đó bọn họ hô hào hãng nhất, cũng là tông môn phái ra nhiều cường giả nhất.
Không chỉ vậy, Dương Chấn cũng đã xác minh điều này qua lời khai của những cao thủ bị bắt từ Vạn Long Tông, sự thật đúng là như thế.
Kết quả bây giờ, trưởng lão đó lại nói bọn họ không hề tham gia, mấy người khác cũng gật đầu phụ họa.
Điều đó sao có thể khiến Dương Chấn không nổi giận cho được, những người này đã sớm chạm vào vảy ngược của Dương Chấn, vậy mà bọn họ không chịu thành thật khai ra, lại còn muốn giở trò khôn vặt.
Đối với loại kẻ địch như vậy, Dương Chấn chưa bao giờ nương tay.
Dương Chấn tất nhiên hiểu được ánh mắt đó muốn nói gì, anh lạnh lùng, khí thế bức người, nói: “Dương Chấn tôi muốn giết người, trước nay không cần lý do!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất