“Bụp! Bụp! Bụp...
Tông chủ của Hồng Môn Tông thấy Dương Chấn sát phạt quả quyết, ông ta ý thức được mình đã cận kề cái chết, bèn liều mạng dập đầu xin tha, đầu đập xuống đất vang âm thanh bụp bụp, máu thịt mơ hồ, mong có thể gợi chút lòng thương hại.
Dương Chấn khinh thường ra mặt, lần này anh không ra tay ngay mà chỉ nhìn tông chủ của Hồng Môn Tông với ánh mắt giễu cợt.
Không có lệnh của Dương Chấn, tông chủ của Hồng Môn Tông không dám ngừng lại, ông ta cứ thế dập đầu liên tục suốt một phút, cả khuôn mặt nhuốm máu, xương đầu cũng nứt ra rồi.
Ngay lúc tông chủ của Hồng Môn sắp ngất đi, Dương Chấn mới lên tiếng: “Sao thế? Ông định dùng cách này để chuộc tội, từ đó kết thúc tính mạng à?”
Tông chủ của Hồng Môn lập tức lắc đầu: “Không! Cậu Dương, tôi biết sai rồi, xin cậu cho tôi một con đường sống, dù phải làm trâu làm ngựa tôi cũng cam lòng.”
Thấy Dương Chấn không nói gì, tông chủ của Hồng Môn Tông vội vàng khai ra chuyện của thành Bạch Hổ, thành thật thừa nhận lúc đầu ông ta cũng tham gia, còn liên thủ với mấy tông môn khác san bằng phủ thành chủ của thành Bạch Hổ, hơn nữa còn cướp hết bảo vật và linh thạch còn sót lại ở phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Sau đó, tông chủ của Hồng Môn Tông nói sẽ giao hết toàn bộ bảo vật và linh thạch trong tông môn cho Dương Chấn để đổi lấy mạng sống.
Dương Chấn gật đầu, tông chủ của Hồng Môn Tông lập tức đích thân dẫn người đi lấy bảo vật.
Còn Dương Chấn thì đứng giữa sân chờ đợi.
Những người khác thì chỉ dám đứng nhìn Dương Chấn, vẫn không dám thở mạnh.
Dương Chấn ra tay giết người chỉ vì một câu không vừa ý, làm cả đám khiếp vía, lúc này bọn họ thậm chí còn hối hận vì đã đến thế giới này.
Ngay cả Nhị Trụ đã từng chứng kiến sự tàn độc của Dương Chấn, bây giờ cũng sợ hãi không kém.
Trước kia, dù Dương Chấn ra tay giết hai ba con cốc chủ của Thần Dược Cốc, Nhị Trụ trong lúc giận dữ vẫn dám ra tay với Dương Chấn.
Nhưng hiện giờ Nhị Trụ không còn dám nữa, Nhị Trụ nhận ra, sự đáng sợ của Dương Chấn đã vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Dương Chấn của lúc này đã hoàn toàn khác so với Dương Chấn lúc ở Thần Dược Cốc, khi ấy Dương Chấn luôn nhẫn nhịn, gần như khá dễ gần, đặc biệt rất thân thiết với chị em Lưu Ngữ Yên và Lưu Ngữ Hàng, giống như một anh trai hàng xóm tốt bụng vậy.
Nhưng Dương Chấn của lúc này chẳng khác gì biến thành một vị sát thần đáng sợ, mới trở về trung giới cổ võ chưa bao lâu thì đã có vô số mạng người chết trong tay Dương Chấn.
Nhìn Dương Chấn mặt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra sát khí, Nhị Trụ bất giác rùng mình, cảm giác Dương Chấn có thể giết cả anh ta bất kỳ lúc nào, anh ta vô thức lùi về sau một bước.
Lúc này, ánh mắt của Dương Chấn cũng chuyển sang nhìn Nhị Trụ, lạnh lùng nói: “Cậu đã quên trước đó cậu cứ đòi theo tôi, cậu đã bảo đảm gì với tôi hay sao?”
Nhị Trụ khi đối mặt với người khác còn có dáng vẻ của dã thú hung ác thì bỗng chốc giống như đứa trẻ phạm lỗi, cúi đầu xuống, anh ta lí nhí nói với Dương Chấn: “Anh... anh, anh Dương! Xin lỗi, tôi sai rồi! Vừa nãy tôi manh động, sau này tôi sẽ nghe theo lệnh của anh..
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất