Ban đầu, Cao Chính Xương nghĩ rằng chỉ cần liên tục nhắc đến cường giả của thượng giới cổ võ đứng sau lưng ông ta là đủ để chấn nhiếp đám người Bạch Ngữ Tô.
Kết quả Cao Chính Xương nhận ra, ngoại trừ vài đệ tử của thành Chu Tước lộ ra chút dè chừng, còn lại chẳng có ai tỏ vẻ sợ hãi.
Riêng Bạch Ngữ Tô và các trưởng lão bên cạnh, ai nấy đều điềm tĩnh lạ thường, không hề có chút sợ hãi nào, dường như chẳng hề để cường giả của thượng giới cổ võ vào trong mắt.
Cảnh tượng này thực sự rất hiếm gặp.
Hiện nay trong trung giới cổ võ, chỉ cần nghe tới chuyện sau lưng Cao Chính Xương có cường giả của thượng giới cổ võ tọa trấn đã đủ dọa những người đó sợ vỡ mật.
Cho dù bọn họ không sợ Cao Chính Xương, bọn họ cũng sẽ vì cường giả của thượng giới cổ võ mà kiêng kỵ Cao Chính Xương.
Thế nhưng, từ vẻ mặt của Bạch Ngữ Tô và các trưởng lão của thành Chu Tước, ông ta không thấy lấy một chút e ngại nào.
Trong lòng Cao Chính Xương ngưng trọng, thầm tự hỏi: “Lẽ nào bọn họ cũng có lá bài tẩy? Trong thượng giới cổ võ cũng có cường giả có chút dây dưa với thành Chu Tước ư? Lẽ nào tin đồn lưu chuyền dạo gần về Thành Chu Tước đó là thật? Hay là, bọn họ chỉ là hổ giấy, đang làm bộ làm tịch ở đây mà thôi?”
Đúng lúc đó, trong mắt Bạch Ngữ Tô tràn ngập sự giễu cợt, cô ta đột nhiên cười lạnh: “Cường giác của thượng giới cổ võ lợi hại lắm sao?”
Cao Chính Xương đột nhiên có cảm giác bất an, ông ta thoáng chốc nghẹn lời.
Sau đó thì nghe thấy Bạch Ngữ Tô cười lạnh nói: “Chỉ một cường giả cỏn con của thượng giới cổ võ, vậy mà khiến ông tự mãn đến thế cơ à? Tôi nghe nói, cường giả của thượng giới cổ võ chỉ cho ông ba cơ hội thôi!”
“Nếu tôi đoán không nhầm, trước đó khi ông san bằng thành Bạch Hổ, chắc ông đã sử dụng một lần, vì chuyện này mà ông cũng đã rất hối hận.
“Tôi không tin hôm nay Cao Chính Xương ông dám lãng phí thêm một cơ hội nữa chỉ để san bằng thành Chu Tước chúng tôi!”
“Nếu ông có suy nghĩ này, thật ra cũng có thể, vừa hay ông còn cơ hội cuối cùng dùng để đối phó Dương Chấn. Nếu như vậy, vậy thì ông ra tay đi, Bạch Ngữ Tô tôi chưa từng biết sợ một con chó già như ông!”
Hiện nay đã xé rách mặt nhau, Bạch Ngữ Tô giờ đây chẳng còn nể nang Cao Chính Xương gì nữa.
Khoé miệng Cao Chính Xương co giật, trước đó khi cường giả của thượng giới cổ võ nói chỉ cho ông ta ba cơ hội, Cao Chính Xương vốn tưởng không có ai khác biết, mà đây cũng là chuyện mà ông ta không hy vọng người khác biết.
Dù sao, nếu tin này lộ ra, các cao thủ khác chắc chắn sẽ tìm cách diệt trừ ông ta, mà ông ta cũng không dám dùng hai cơ hội còn lại một cách tùy tiện.
Đặc biệt là trước khi tìm được Dương Chấn, Cao Chính Xương sẽ không lãng phí cơ hội.
Cho dù lúc này bị đám người Bạch Ngữ Tô sỉ nhục, ông ta cũng chỉ biết phô trương thanh thế, dùng hung danh của cường giả thượng giới cổ võ ra hù doạ đám người Bạch Ngữ Tô mà thôi.
Ông ta căn bản không dám thực sự gọi vị cường giả của thượng giới cổ võ đó đến, lãng phí cơ hội thứ hai.
Kết quả giờ đây, Bạch Ngữ Tô lại công khai vạch trần chuyện này trước mặt bao nhiêu người.
Cao Chính Xương nghiến răng gắn từng chữ: “Lũ tiện nhân các người là cái thá gì, cũng có tư cách để cường giả của thượng giới cổ võ sau lưng tôi tới đối phó các người sao? Các người cũng đánh giá quá cao bản thân rồi”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất