Bạch Ngữ Tô bật cười, lắc đầu chế giễu: “Đồ chó già, miệng ông cứng thật đấy. Chỉ không biết lúc đầu khi ông bị Dương Chấn đấm nát mồm, cái miệng chó của ông có cứng vậy không?”
“Tôi cũng tò mò xem lát nữa tôi đánh ông, cái miệng chó của ông còn cứng như bây giờ không!”
“Tôi không phải nói rồi sao, ba cơ hội, ông lãng phí một cơ hội để đối phó tôi, thế là quá đủ rồi đấy!”
“Nếu ông không kêu chủ nhân đứng sau lưng ông xuất hiện, vậy ông khả năng vẫn không đủ tư cách san bằng thành Chu Tước chúng tôi!”
Cao Chính Xương trừ lần chịu nhục trước mặt Cao Thương thì chỉ làm cháu chắt sau khi cường giả của thượng giới cổ võ xuất hiện, còn đâu không ai dám khiêu khích ông ta như vậy.
Những lời của Bạch Ngữ Tô và đại trưởng lão của thành Chu Tước khiến Cao Chính Xương gần như vỡ phòng tuyến tâm lý, ông ta suýt chút nữa ọc máu vì tức.
Đúng như Bạch Ngữ Tô nói, nếu không dựa vào cường giả của thượng giới cổ võ, Cao Chính Xương thật sự khó lòng san bằng thành Chu Tước.
Nhưng ông ta lại không nỡ dùng cơ hội thứ hai chỉ để đối phó thành Chu Tước.
Dương Chấn để lại cái bóng quá lớn trong lòng Cao Chính Xương, ông ta rất sợ, ngay cả khi cường giả của thượng giới cổ võ ra tay cũng chưa chắc giết được Dương Chấn một cách dứt khoát.
Ông ta rất lo Dương Chấn sẽ giống như trước đó, rõ ràng Dương Chấn sẽ phải chết chắc, kết quả Dương Chấn lại xuất hiện lần nữa.
Nhưng nếu ông ta lãng phí một cơ hội, đến lúc đối phó Dương Chấn, ông ta sử dụng nốt cơ hội cuối cùng, rồi về sau nếu Dương Chấn lại sống lại, ông ta không còn lá bài khác để đối phó Dương Chấn nữa.
Hai cơ hội cuối cùng rất quý giá đối với Cao Chính Xương, cũng chỉ có thể dùng để đối phó Dương Chấn.
Hơn nữa, mục đích ông ta đến thành Chu Tước lần này cũng chỉ để tìm đám người Ngô Hùng Bá, dùng để uy hiếp Dương Chấn mà thôi.
Cao Chính Xương vốn không muốn trở mặt với Bạch Ngữ Tô, nên ngay từ đầu đã rất hạ mình, thậm chí sẵn sàng dùng một lượng lớn linh thạch thượng phẩm và bảo vật để trao đổi với Bạch Ngữ Tô.
Nhưng Bạch Ngữ Tô chẳng hề nể mặt, còn liên tục khiêu khích, không cho ông ta một đường lui, khiến ông ta mất hết thể diện.
Nếu bây giờ cứ thế rút lui, danh tiếng của Cao Chính Xương trong trung giới cổ võ chắc chắn sẽ sụt giảm. nhưng nếu cứ cứng đối cứng, Cao Chính Xương cũng không dám.
Hiện nay ông ta đã biết tin Dương Chấn quay về, đây là lúc ông ta thiếu người nhất. Nếu bây giờ ông ta khai chiến với Bạch Ngữ Tô, cao thủ bên cạnh ông ta chắc chắn sẽ chết sạch, đợi khi Dương Chấn xuất hiện, hoàn cảnh của ông ta sẽ rất nguy hiểm.
Cao Chính Xương nhất thời rơi vào thế cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, Cao Chính Xương hít sâu mấy hơi, cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Sau đó ông ta kìm nén lửa giận, lạnh giọng nói với Bạch Ngữ Tô: “Nhóc con, dù gì thì tuổi của tôi cũng lớn hơn cô, cô cũng nên tôn trọng tôi một chút.”
“Tôi khuyên cô đừng ép người quá đáng! Cao Chính Xương tôi có thể trở thành một trong những nhân vật hàng đầu ở trung giới cổ võ bao nhiêu năm nay thì chắc chắn phải có chút thủ đoạn, đối phó cô vẫn đủ dùng!”
“Nếu ép tôi quá, cường giả của thượng giới cổ võ đứng sau lưng tôi xuất hiện, cô chắc chắn sẽ hối hận!”
“Bây giờ tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, lập tức xin lỗi tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này không so đo với cô nữa!”
Nhưng đời không như mơ, Bạch Ngữ Tô chỉ liếc qua đã nhìn thấu tâm tư này của Cao Chính Xương, cô ta hoàn toàn không có ý định buông tha cho Cao Chính Xương dễ dàng như thế.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất