Dương Chấn biến mất bấy lâu, lần này cường thế quay lại, còn gây ra hàng loạt chuyện chấn động trung giới cổ võ, giờ đây còn trực tiếp san bằng cả phủ thành chủ của thành Huyền Vũ.
Điều này khiến Bạch Ngữ Tô không khỏi bất ngờ, cô ta vốn nghĩ Dương Chấn chỉ dám tàn sát những tông môn khác, còn muốn đối phó thế lực lớn như phủ thành chủ của thành Huyền Vũ, chắc anh sẽ tìm đám người Ngô Hùng Bá để hợp lực, hoặc ít nhất cũng cần đến sự giúp đỡ của cô ta rồi mới tiến hành.
Dù sao thì phủ thành chủ của thành Huyền Vũ hiện giờ đã là thế lực đứng đầu ở trung giới cổ võ, bọn họ đã mạnh đến mức ngay cả Khương giới chủ cũng không thèm để vào mắt. Ngay cả cô ta cũng chẳng dám xông thẳng tới tận cửa phủ thành chủ của thành Huyền Vũ mà giết bọn họ.
Thế mà Dương Chấn lại không đi tìm đám người Ngô Hùng Bá, cũng chẳng nhờ cô ta giúp, anh tự mình giải quyết phủ thành chủ của thành Huyền Vũ.
Nếu không tận tai nghe thấy Cao Chính Xương quỳ dưới chân Bạch Ưng nói ra những lời này, Bạch Ngữ Tô cũng không dám tin chuyện này là thật.
Đồng thời, những người ở phía thành Chu Tước cũng trợn mắt há hốc mồm sau khi nghe Cao Chính Xương nói ra tin tức này.
Bây giờ đám người Ngô Hùng Bá đã có tin chính xác, cậu Dương của bọn họ thực sự đã trở về, điều này khiến ai nấy đều vô cùng phấn khích.
Nhất là khi nghe phủ thành chủ thành Huyền Vũ của Cao Chính Xương đã bị tiêu diệt, đám người Ngô Hùng Bá cảm thấy cực kỳ hả giận.
Chỉ là điều khiến bọn họ đau đầu nhất lúc này, chính là Dương Chấn vẫn chưa tìm được bọn họ, mà Bạch Ưng đáng sợ thì lại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ.
Bọn họ rất rõ, phủ thành chủ của thành Bạch Hổ khi xưa bị hủy diệt hoàn toàn chính là do Bạch Ưng ra tay. Nếu không, cho dù đám người Cao Chính Xương vây thành, cũng chưa chắc phá hủy được triệt để phủ thành chủ của thành Bạch Hổ.
Đám người Ngô Hùng Bá căm hận Bạch Ưng, nhưng bất lực khi thực lực giữa hai bên chênh lệch quá lớn.
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngừng giao chiến, đứng nguyên tại chỗ, dè chừng nhìn Bạch Ưng.
Bạch Ưng thì cắt ngang lời Cao Chính Xương, lạnh giọng nói: “Đồ vô dụng! Ngay cả nhà của mình cũng không giữ nổi thì thôi đi, giờ đến một đám sâu bọ này cũng không xử lý được!”
“Ban đầu tôi còn định nhận ông làm đệ tử, giờ xem ra ông quá vô dụng, hoàn toàn không xứng làm đệ tử của tôi!” “Nếu để người của thượng giới cổ võ biết tôi đang giúp một kẻ phế vật làm việc, e là mặt mũi của tôi sẽ mất sạch!”
Nghe những lời sỉ nhục này, Cao Chính Xương không dám phản bác dù chỉ một câu, trên mặt không dám lộ chút giận dữ nào, khúm núm liên tục gật đầu: “Bạch Ưng đại nhân nói phải! Sau này tôi nhất định sẽ cố gắng, nhanh chóng nâng cao thực lực, chắc chắn trở thành đệ tử xuất sắc nhất của ngài!”
Nếu có thể được Bạch Ưng để mắt và nhận làm đệ tử, điều này đối với Cao Chính Xương là chuyện tốt.
Cho dù bây giờ ông ta tới thượng giới cổ võ, nếu không có một tông môn hùng mạnh giúp đỡ thì dựa vào bản thân ông ta cũng khó mà phát triển, thậm chí có khi còn bị võ giả của thượng giới cổ võ giết ngay.
Nhưng nếu có sự giúp đỡ của Bạch Ưng, ông ta có thể tu luyện công pháp của thượng giới cổ võ, sau khi thực lực tăng mạnh thì mới có thể phát triển từng bước theo kế hoạch của ông ta.
Anh ta hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào ông mà cũng mơ trở thành đệ tử xuất sắc nhất của tôi? Ông đang sỉ nhục tôi đấy à?”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất