Giang Nghĩa nói: "Xem ra, những bông hoa được trồng yểu điệu kia mà muốn hấp thụ chất dinh dưỡng trên thân cây, nhất định phải khiến bản thân trở nên hung ác, tràn ngập tính hiếu chiến"
Trần Lão nhìn Giang Nghĩa đầy tán thưởng, giơ ngón tay cái: "Chàng trai trẻ, năng lực của cậu không tệ đâu. Công việc của ông già này chính là chiết không biết bao nhiêu bông hoa lên thân cây, sau đó chậm rãi chờ đợi, chờ đến khi nuôi ra được tính hiếu chiến là hoa có thể hút chất dinh dưỡng trên thân cây sẽ xuất hiện"
Giang Nghĩa hỏi lại: "Vậy sau đấy thì sao? Xuất hiện hoa có tính hiếu chiến rồi sẽ làm gì nữa?"
Trần Lão cười nhạt nhìn Giang Nghĩa, yên lặng một lát rồi nói: "Vốn dĩ mấy chuyện này không thể nói với người ngoài như cậu, nhưng tôi thấy cậu với tôi khá có duyên, đến đây, cho cậu xem thành quả của tôi."
Nói rồi Trần Lão bỏ đồ trong tay xuống, dẫn Giang nghĩa đi đến một cánh cửa sắt trong vườn, móc chìa khoá ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa sắt đẩy ra, Giang Nghĩa sững sờ.
Nếu nói, vườn hoa giống như thiên đường, đâu đâu cũng có những đoá hoa xinh đẹp nở rộ; vậy thì căn phòng sau cánh sửa sắt này là địa ngục trần gian!
Đây là một căn phòng gần hai trăm mét vuông, là một phòng nghiên cứu.
Trong đấy là những cái lồng sắt được nối tiếp nhau, được xây từ mặt đất đến trần nhà, bên trong mỗi lồng sắt nhốt một con vật.
Con thỏ, mèo, chó, chuột bạch, nhím với đủ loại chim.
Có đủ loại động vật.
Nếu không nhìn kỹ thì có khả năng sẽ tưởng đây là chợ hoa chim cảnh gì đấy; nhưng nếu mở to hai mắt quan sát cẩn thận thì sẽ phát hiện điểm khác thường.
Không đúng!
Mỗi một con vật ở đây đều khác thường.
Đơn giản là vì trên người mỗi con vật đều có một đoá hoa đủ kích cỡ đang nở.
Lại một lần nữa, ba từ "người thực vật" lại xuất hiện trong đầu Giang Nghĩa; cảnh tượng trước mắt rất giống tình huống nhìn thấy ở quận Giang nam.
Tuy bên trong lồng sắt không nhốt con người, nhưng thật sự là động vật!
Chiết đóa hoa là thực vật lên người động vật, đây là chuyện tàn nhẫn mà khó tin gì thế này?
Giang Nghĩa nuốt nước bọt, tim đập nhanh hơn.
Nơi này thật sự rất giống lối đi đến địa ngục, mới nãy anh còn cảm thấy vẻ mặt Trần Lão hiền lành, lúc này trong mắt Giang Nghĩa ông ta chính là ma quỷ, là
Satan!
Trần Lão lại không hề để ý.
Ông ta cứ thế đi vào, chỉ vào một đống lồng sắt, cực kỳ đắc ý nói: "Người anh em, cậu có nhìn thấy không, đây là kiệt tác cả đời này của tôi đấy"
"Ngoại trừ là thợ trồng hoa ra thì tôi còn là một bác sĩ xuất sắc, kỹ thuật chiết cây của tôi không chỉ có thể chiết hoa lên thân cây, mà còn có thể chiết cây lên người động vật."
"Chẳng phải vừa nãy cậu hỏi tôi, nuôi ra hoa có tính hiếu chiến rồi sẽ làm gì sao?"
"Bây giờ tôi cho cậu biết, khi tôi nuôi ra hoa có tính hiếu chiến thì tôi sẽ chiết chúng nó lên người động vật. Nhưng động vật phản kháng mạnh hơn cây nhiều, hơn nữa giữa động vật với thực vật có tính bài xích, chiết cây kiểu này rất khó."
"Mặc dù có thể chiết cây thành công, đại đa số hoa có tính hiếu chiến cũng không thể mạnh đến nỗi hấp thụ được dinh dưỡng trên người động vật. "Thế nên, hoa ở đây có 99% sẽ chết"
"Cuối cùng, chỉ có không đến 1% hoa có thể kiên cường sống được, hấp thụ được chất dinh dưỡng trên người số động vật kia"
Nói cách khác, muốn nuôi ra một đoá hoa đạt tiêu chuẩn thì phải trải qua hai lần sàng lọc là thân cây, động vật.
Tàn nhẫn, không tin nổi.
Nhưng chỉ có hai lần vậy thôi sao?
Người khác không biết, Giang Nghĩa lại biết điểm đến cuối cùng của chỗ hoa này không phải động vật, mà là con người! Cuối cùng, là phải đào tạo ra "người thực vật".
Thế nên, qua được hai cửa còn chưa đủ, mà có lẽ còn có cửa thứ ba.
Trong ánh mắt Giang Nghĩa loé lên chút lạnh lẽo, hỏi: "Trần Lão, cửa thứ ba đâu?"
Trần Lão sửng sốt: "Cửa thứ ba gì cơ?"
Giang Nghĩa khẽ cười: "Chính là chiết loại hoa có tính hiếu chiến cực mạnh này lên người con người đấy"
Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Trần Lão không nói câu nào, Giang Nghĩa cũng không nói câu nào, hai người cứ đứng kề vai như vậy, cùng nhìn những con vật kỳ quặc trong phòng.
Bầu không khí có hơi kỳ lạ.
Qua một lúc lâu, Trần Lão vuốt râu, nói: "Người anh em, cậu quá đáng thật. Chiết hoa lên người con người là chuyện phạm pháp đấy, trước giờ tôi chưa từng làm chuyện gì phạm pháp.
Ha hả, nói cũng đàng hoàng thật.
Nhưng tất nhiên, ai lại đi cố ý thừa nhận chuyện này.
Giang Nghĩa gật đầu, cố ý cười nói: "Ha ha, đương nhiên tôi biết rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, Trần Lão đừng để ý."
Lúc này, điện thoại Giang Nghĩa vang lên, ba mươi phút của anh đã hết giờ, lần tìm kiếm của hôm nay kết thúc.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất