Giang Nghĩa liếc nhìn di động, cười nhạt rồi nói: “Chắc cô Tưởng sắp ăn xong rồi, tôi phải về trước đã. Trần Lão, hôm nay được nói chuyện với ông đã giúp hậu bối* nhận được rất nhiều lợi ích.
*Hậu bối: thế hệ sau.
“Trước khi đi, hậu bối có một yêu cầu quá đáng, xin Trần Lão đồng ý.
Trần Lão vuốt râu, vừa cười vừa nói: “Hôm nay nói chuyện với anh bạn trẻ rất vui vẻ. Cậu có yêu cầu gì thì cứ nói đi, nếu như có thể giúp được thì chắc chắn ông lão này sẽ hỗ trợ
Thế là Giang Nghĩa bèn chìa tay chỉ vào những bông hoa bên ngoài rồi hỏi: “Trần Lão, ông có thể cho tôi một đóa hoa để trồng được không? Tôi là người cực kỳ thích hoa lá và cây cỏ.
“Ồ?” Trần Lão híp mắt, cười như không cười rồi trả lời: “Cho cậu một đóa hoa cũng được thôi. Vấn đề là tôi sẽ không tự tay lấy nó xuống giúp cậu đâu. Có thể mang đóa hoa kia đi được hay không thì phải xem năng lực của chính cậu đấy”
“Cảm ơn!” Giang Nghĩa chắp tay.
Ngay sau đó, Giang Nghĩa đến trước thân cây và quan sát cẩn thận. Anh tìm thấy một đóa hoa có tính công kích đã nở rộ và còn có thể hấp thụ chất dinh dưỡng từ thân cây.
Giang Nghĩa vươn tay cầm lấy một chiếc hộp, sau đó lợi dụng các công cụ ngay tại chỗ để hái đóa hoa này xuống một cách cực kỳ dễ dàng.
Kỹ thuật vô cùng điêu luyện, tuyệt đối không giống dáng vẻ hái hoa lần đầu tiên.
Đây chính là thiên phú.
Giang Nghĩa cất đóa hoa đi rồi chắp tay một lần nữa: “Cảm ơn Trần Lão đã tặng hoa”
Trần Lão phất tay áo: “Không cần khách khí. Sau này nếu cậu rảnh thì có thể ghé thăm nơi này nhiều lần”
“Chắc chắn rồi.”
Nói xong, Giang Nghĩa xoay người rời đi.
Trần Lão nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa với ánh mắt tràn ngập sự quý mến. Đối với chàng trai hậu bối này, Trần Lão có một loại tình cảm yêu thích khó tả thành lời.
Ngay khi Giang Nghĩa vừa rời đi, một bóng người bước ra từ phía sau cánh cửa bên cạnh.
Đó không phải ai khác mà chính là Tưởng Huân – gia chủ nhà họ Tưởng.
Người đàn ông này thực sự giống như quỷ hút máu, xuất quỷ nhập thần*, không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
*Xuất quỷ nhập thần: biến hóa linh hoạt, tài tình, khiến đối phương không kịp ứng phó.
Ông ta lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Lão rồi hỏi: “Thế nào?”
Trần Lão liên tục gật đầu: “Cực kỳ xuất sắc!”
Tưởng Huân cảm thấy bất ngờ: “Mấy chục năm nay, tôi mới có thể nghe thấy bốn chữ này từ miệng ông, thật sự khiến người khác kinh ngạc. Ngoại trừ người đàn ông kia, Trần Lão à, đây vẫn là lần đầu tiên ông dùng “cực kỳ xuất sắc” để miêu tả một người đấy.”
Trần Lão đáp: “Giang Nghĩa là một người can đảm và sáng suốt. Tính cách, thiên phú và năng lực của cậu ấy đều nổi trội. Cậu ấy hoàn toàn có khả năng kế thừa tất cả năng lực của tôi. Điều tiếp theo phải khảo sát chính là nhân phẩm của cậu ấy như thế nào.
Khi nhắc đến hai chữ “nhân phẩm”, trong mắt Trần Lão thoáng qua một tia bi thương khó hiểu, tựa như ông ta đang nhớ lại quá khứ đau buồn nào đó.
Tưởng Huân cũng nói: “Đúng vậy, nếu có đủ năng lực nhưng nhân phẩm không tốt thì cũng không được. Nếu phẩm chất của cậu ấy kém cỏi thì sau khi bồi dưỡng xong cũng chỉ gây ra nhiều rắc rối hơn mà thôi. Chi bằng không đào tạo thì tốt hơn.
Trần Lão thở dài.
“Tuổi thọ của tôi có hạn. Nếu không truyền lại năng lực “người lai ghép” này thì e rằng nó sẽ bị chôn vùi dưới lòng đất cùng tôi.
“Hi vọng Giang Nghĩa đừng làm tôi thất vọng.
Tưởng Huân nói thêm: “Còn một chuyện nữa, thực ra Giang Nghĩa chính là kẻ thù không đội trời chung với ông cụ.
Tưởng Huân mỉm cười: “Chuyện tốt? Ông cụ Thân có địa vị ra sao nào? Ông không sợ Giang Nghĩa sẽ bị giết chết và năng lực của ông tuyệt nhiên không có người kế thừa à? Vậy chẳng phải vô cùng đáng tiếc hay sao?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất