Trần Lão nói một cách dửng dưng: “Ông cụ kia là một kẻ cực kỳ khốn nạn. Kẻ thù của ông ta chắc chắn là người tốt! Bây giờ, tôi càng cảm thấy yên tâm hơn về nhân phẩm của Giang Nghĩa.”
Tưởng Huân cười khổ rồi lắc đầu.
Ông cụ Thân là một kẻ cực kỳ khốn nạn ư? Có thể đúng vậy. Bởi vì ông cụ Thân đã cướp người đàn ông kia khỏi tay Trần Lão. Đó là học trò mà Trần Lão yêu thích, tán thưởng và hài lòng nhất, cũng là đệ tử duy nhất của Trần Lão - Thánh Thủ Vô Thường.
Ở phía bên kia.
Giang Nghĩa trở lại phòng khách. Lúc này, Tưởng Y Vân vừa mới ăn xong và đang cầm khăn lau miệng.
“Anh đến cũng thật đúng lúc. Tôi đã ăn hết toàn bộ rồi.
Giang Nghĩa cúi đầu nhìn thoáng qua, đồ ăn trên bàn đã được ăn sạch sẽ. Xem ra Tưởng Y Vân đang cố tình câu giờ cho mình.
Anh nhịn không được bèn nói: “Cảm ơn.
Trong lòng Tưởng Y Vân nhất thời cảm thấy ấm áp. Cô ấy hỏi bằng giọng điệu ôn hòa: “Thế nào rồi? Hôm nay anh có phát hiện gì không?”
Giang Nghĩa mở chiếc hộp ra, bên trong là một đóa hoa.
“Không có phát hiện gì quan trọng, chỉ là một đóa hoa xin từ chỗ Trần Lão thôi.
Chỉ là?
Một đóa hoa?
Tưởng Y Vân trừng mắt thật lớn nhìn Giang Nghĩa, sau đó hỏi với vẻ mặt không dám tin: “Trời ơi! Anh không đánh nhau với ông chủ Trần đấy chứ?”
“Đương nhiên không phải” Giang Nghĩa vừa cười vừa nói: “Trần Lão tự nguyện đưa nó cho tôi.
“Chuyện này..” Tưởng Y Vân cảm thấy ngạc nhiên: “Thật sự rất bất ngờ. Giang Nghĩa à, anh có biết toàn bộ số hoa này đều là mạng sống của Trần Lão không? Bình thường ông ấy không cho phép người khác chạm vào chúng chứ đừng nói tới việc tặng cho người khác.
“Thật sao? Nghiêm trọng như vậy à?” Giang Nghĩa cũng cảm thấy kinh ngạc. Dựa vào thái độ của Trần Lão lúc nãy, ông ta cũng chẳng phải là kiểu người như Tưởng Y Vân nói.
Nhưng Tưởng Y Vân lại lên tiếng: “Anh không biết đấy thôi, người có tính cách lập dị nhất trong toàn bộ lâu đài cổ chính là Trần Lão đó! Ông ấy đã dành tất cả tâm huyết của cả đời mình cho những bông hoa này. Ai dám chạm vào hoa của Trần Lão thì ông ấy sẽ lập tức liều mạng với kẻ đó, cho dù người đó là tôi. Có một lần đi ngang qua vườn hoa, tôi đã vô ý giẫm chết một đóa hoa, thế là tôi bị Trần Lão chửi ầm lên. Ba của tôi đã nhốt tôi trong phòng suốt một tuần xem như hình phạt!”
Điều này quả thật vô cùng khoa trương.
Với thân phận như Tưởng Y Vân mà còn bị Trần Lão chửi như tát nước vì một đóa hoa thì huống chi những người khác?
Nhưng Giang Nghĩa cũng hết sức khó hiểu. Hôm nay khi anh bước vào vườn hoa, Trần Lão vốn cũng không có một chút cảm xúc kích động nào, thậm chí ông ta còn giải thích các mọi thứ rất cẩn thận.
Trần Lão mà anh nhìn thấy hôm nay hoàn toàn khác với Trần Lão trong lời nói của Tưởng Y Vân.
Thực ra, Giang Nghĩa không biết là: Thái độ của Trần Lão đối với anh hôm nay là điều mà không ai khác có được từ trước đến giờ. Đơn giản là vì Trần Lão “coi trọng” Giang Nghĩa.
Trần Lão, người đang mắc bệnh nặng và không còn sống được bao lâu nữa, sau khi mất đi người học trò tâm đắc của mình thì ông ta không còn ai đáng tin
cậy để giao phó những gì mà ông ta đã học được trong đời.
Sự xuất hiện của Giang Nghĩa lúc này giống như một ngôi sao sáng lấp lánh trong đêm tối của Trần Lão.
Đương nhiên Trần Lão sẽ vô cùng yêu thích và kiên nhẫn với Giang Nghĩa.
Thậm chí ông ta còn tặng một đóa hoa cho Giang Nghĩa. Trần Lão cũng hy vọng anh có thể hiểu rõ năng lực của mình nhiều hơn và nhanh hơn. Tâm trạng này hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Về chuyện này, Tưởng Y Vân bèn thở dài rồi nói: “Tất cả đều do một chuỗi bi kịch”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất