Hành động đó đã làm gia chủ của nhà họ Khác Thủ xúc động, người đó cũng chính là ông nội của Tưởng Y Vân và ba của Tưởng Huân. 

Gia chủ Tưởng vô cùng tán thưởng Trần Lão, thế là ông ta dẫn Trần Lão đến nhà họ Khác Thủ, chuẩn bị máy móc tân tiến nhất và đầu tư cho ông ta có thể nghiên cứu. 

Đây cũng là lòng yêu mến người tài và cũng là lòng thương hại. 

Số tiền cỏn con đó chẳng là gì với nhà họ Khác Thủ cả, đồng thời vì muốn báo đáp gia chủ Tưởng, Trần Lão đã ở lại lâu đài cổ gần cả đời, tự nguyện trở thành bác sĩ khám bệnh cho cả nhà họ Tưởng. 

Đây cũng coi như là chuyện tốt. 

Trong suốt hai mươi năm nghiên cứu dài đằng đẵng, cuối cùng Trần Lão đã tìm được biện pháp kiềm chế ung thư tại nhà họ Khác Thủ, đó chính là hoa! 

Tưởng Y Vân nói đến đây bèn chỉ vào đóa hoa trong tay Giang Nghĩa, cố ý hỏi: "Anh có biết vì sao loài hoa này có thể kiềm chế ung thư không?” 

Giang Nghĩa là người cực kỳ thông minh và cũng là bác sĩ vô cùng tài ba, những vấn đề kiểu này không thể làm khó được anh. 

Vì vậy anh đáp: “Những loại hoa này có sức tấn công rất mãnh liệt, nếu có thể cấy nó vào cơ thể người thành công thì nó sẽ không ngừng hấp thụ dinh dưỡng từ con người. Nếu có cách biến tế bào ung thư thành chất dinh dưỡng để nó hấp thụ thì sẽ có thể kiềm chế ung thư!” 

Tế bào ung thư là một loại tế bào biến dị, nó là nguyên nhân gây ra ung thư. Khác với tế bào bình thường, tế bào ung thư có ba đặc điểm riêng biệt đó là có thể sinh sôi không giới hạn, biến đổi và chuyển dịch dễ dàng, đồng thời có thể sinh sôi vô hạn và phá hủy những tế bào bình thường. 

Sở dĩ tế bào ung thư giết mãi không chết là vì nó có thể sinh sôi không ngừng. 

Một thứ có thể hấp thụ chất dinh dưỡng không giới hạn thì chẳng phải vừa hay kìm chế được tế bào ung thư hay sao? 

Vấn đề khó nhằn nhất ở đây đó là làm cách nào biến tế bào ung thư thành chất dinh dưỡng của hoa? 

Cần phải cải tiến ở chủng loại của hoa. 

Tưởng Y Vân vỗ tay, nói với vẻ khâm phục: “Anh quả nhiên lợi hại, vừa nhìn đã nhận ra mục đích của Trần Lão. Thật ra Trần Lão luôn muốn sử dụng loại hoa này để điều trị ung thư, tiếc thay đến tận bây giờ mà ông ấy vẫn chưa thành công. Trần Lão đã từng ghép loài hoa này lên thân động vật cũng như tạo ra tế bào ung thư, thử gần trăm nghìn cách nhưng chỉ toàn thất bại. Hoa chỉ biết hút chất dinh dưỡng chứ không hút tế bào ung thư, haiz... 

Dĩ nhiên là thế. 

Đối với hoa, hấp thụ chất dinh dưỡng trên cơ thể người dễ hơn, tại sao lại muốn nó tốn công hấp thụ tế bào ung thư chứ? 

Chuyện này giống như mình bày một bàn ăn to đùng đầy món ngon, nào là gà vịt thịt cá heo chó dê bò, những món ngon mà bạn thèm đều có mặt ở đây. 

Như vậy chẳng lẽ bạn còn muốn đi săn, câu cá, đích thân làm đồ ăn ư? 

Tất nhiên sẽ không 

Chẳng phải ăn luôn sẽ tốt hơn hay sao? 

Bây giờ vấn đề nằm ở đây, làm sao để đóa hoa lựa chọn bỏ món ngon trước mắt mà phí sức tấn công tế bào ung thư và hấp thụ nó? 

Chuyện này khó không, tất nhiên là khó. 

Trong giây lát, Giang Nghĩa bó tay hết cách. 

Tưởng Y Vân nói tiếp: “Trần Lão hao phí công sức cả đời mới được thành tựu như vậy, bây giờ tuổi của ông ấy đã lớn lại đau ốm sớm hôm, sợ đến khi chết rồi vẫn chưa diệt được tế bào ung thư. 

Giang Nghĩa cười khổ nói: “Chính mình đánh bại tế bào ung thư là một vấn đề nan giải, cho đến bây giờ, dù gom tất cả các bác sĩ trên toàn thế giới cũng không có cách nào, Trần Lão có thể làm đến nước này đã không dễ gì rồi. Ít nhất, ông ấy đã sáng tạo ra kỹ thuật ghép thực vật lên trên thân động vật. 

Vừa thay đổi chủ đề, anh đã bất ngờ hỏi một câu: “Cô Tưởng, Trần Lão có thể ghép hoa lên cơ thể người không?” 

Vấn đề này vô cùng ảo diệu. 

Nếu bất cẩn một tí thì sẽ bị lộ tẩy ngay. 

Nhưng Tưởng Y Vân rất khôn khéo, cô ấy mỉm cười nhìn Giang Nghĩa rồi đáp: “Thu hồi suy nghĩ của anh đi, đừng nghĩ đến việc moi thông tin từ chỗ tôi. Hôm nay tôi nói cho anh nhiều thế này là đã ban ơn nhiều lắm rồi, nếu không phải bởi vì tôi thích anh thì anh nghĩ là ... 

Cô ấy vốn còn muốn nói thêm nhưng bỗng nhiên đứng hình. 

Cô ấy vừa nói gì vậy? 

“Nếu không phải bởi vì tôi thích anh... Vậy mà Tưởng Y Vân nói thẳng với Giang Nghĩa thế sao? 

Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ như quả táo chín. 

Cô ấy bèn đứng dậy, giận dỗi nói: “Giang Nghĩa, anh to gan quá đấy!” 

Giang Nghĩa đần thối mặt. 

Mình chưa nói gì hết mà, sao lại biến thành to gan rồi? Lúc nãy rõ ràng do chính Tưởng Y Vân nói hớ, sao cô ấy còn trách ngược lại mình chứ? 

Thật ra lý luận với một người phụ nữ, chính nó đã là một việc vô lý ngay từ đầu. 

Nếu cô ấy đã nói bạn sai thì bạn là người sai. 

Tưởng Y Vân bĩu môi nói tiếp: “Giang Nghĩa, chú ý thân phận của anh, đừng có bất cứ suy nghĩ không hay nào với tôi đấy! Hừ!” 

Dứt lời, cô ấy bèn xoay người rời đi. 

Giang Nghĩa không biết nên nói gì cho phải, cô gái này trở mặt còn nhanh hơn lật sách, với cả rõ ràng mình đâu có làm sai gì đâu. 

Haiz... 

Anh thở dài, cất hoa đi rồi quay người rời khỏi. 

eyJpdiI6InlYQVJvaVhoakVwZk5zRXIrR0VCd0E9PSIsInZhbHVlIjoiMzVnUzBPT1YxME1GMHJoeWVOK0syUzhFXC8yaVlkUTF3ODRWVFVmUHRONTJPcVM4ZDNKeEo4MzhQbnY3NjhMekNXMFRPQU45ZWlnZTV2MTIyVHFVOUx2OVU4K09sWG54QldEYUtEM2k2SG5PWndqMG5aMW9pXC9uZEZSUnNGVXZYVlMzcTcxMDRVdlUzcXo5bUk1K1RnS1hibk1FYXVZbFwvOElsZmhjSndheWppSjY2MFZIZzVFYVZ0V2gzT1AraHh0SjVFUUExTVRGS1NHcU5OVkJONmNtcEU1dHIrMUtvdG1BV2loaEY4empxdz0iLCJtYWMiOiJhZDJjMjE3YTA2YzliZmJjZjhmMGIyNGUzYjA4YTUxNGJlMThkZTk5MzhkMGM3ZGZmN2E4YTY1OWFkYThhNjg0In0=
eyJpdiI6IjB0VDdPVG1tYlJUc3ZtVHY5Mkk3UVE9PSIsInZhbHVlIjoianJzOE9tWUk1bzR4cjhMQmlQYmE2akFONXNWQUNyNHpUYk8zNEZ1ZWRCWWpsOHcyVFJRZ0o4YVd6R1FnS0tcL0dCNnBkTXFcLzZhTnNhaEszblJZQjA1eWREcGxMY1UwXC9zN2ZpdmtpaWRqMjdmem1KaEVqbTZnTXg5ZlBHM3h2MzNtYkd1YXprVUpidzBDTkNBa0tIbWFhMUNxeG5FUXp3T2lLcm4wYUpqMldmNW9mQWU2SkFOeDJkR0ljcnNDR0ZZYmxcL3dvaHdXWU8rc0JtQ1Q0RmFqMlE9PSIsIm1hYyI6ImI4MmE0NWZmOGEwNmFlZDgwNDA0NDEzN2FmMzQ1MGM5MGEzZTk4YThkMWJkOTY4OTU1N2I4ZDQ5NzlkMTkwOGMifQ==

Đáng giá.

Ads
';
Advertisement
x