Tự mình bị sắc đẹp dụ dỗ, bị tống tiền rồi, đối phương là vợ chồng, bắt tay nhau lừa mình, video ghi lại hết rồi, chỉ cần bên kia kiện là mình sẽ thua trăm phần
trăm.
Sự nghiệp, gia đình, cuộc sống, tất cả đều xong rồi!
Tào Khang Thái giận đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Đỗ Chính hỏi: "Anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi?"
Đỗ Chính cười to, vỗ tay: "Tôi thích làm ăn với người thông minh, không cần tôi nói đã tự hiểu. Được rồi, nếu đầu bếp Tào đã nói như vậy, tôi không thừa nước đục thả câu nữa. Một cái giá thôi, ba tỷ"
ba tý?
Sao mày không đi ăn cướp luôn đi?
Mặt Tào Khang Thái tái mét, mình chỉ ăn vụng tí thôi mà những ba tỷ? Thế thì đắt quá!
"Không, đắt quá"
"Đắt ư?" Đỗ Chính nói: "Nếu cảm thấy quá đắt, hiện tại ông có thể đi, tôi không cản ông. Nhưng tôi phải nhắc nhở ông, chỉ cần ông bước ra khỏi cánh cổng này, tất cả ảnh chụp và video của ông sẽ được tung lên mạng. Tôi cũng sẽ báo ông với cảnh sát"
Tào Khang Thái muốn khóc.
Đến lúc đó, chẳng phải ông ta sẽ thân bại danh liệt sao?
Đỗ Chính chỉnh lại cổ áo, nói: "Có ba tỷ thôi, đối với đầu bếp Tào mà nói có bõ bèn gì đâu, đúng không? Tiền lương của đầu bếp nhà hàng thuốc chỉ mất vài
phút là kiếm lại được.
Tào Khang Thái khóc không ra nước mắt: "Anh đang bắt chẹt, đang tống tiền!"
"Vậy ư? Vậy ông không đưa cũng được, ông đi đi"
"Tôi..."
Tào Khang Thái rất tuyệt vọng, đi đi? Đi là thân bại danh liệt, đi là mất hết tất cả! Không được đi.
Sau khi đấu tranh hồi lâu, ông ta thở dài.
Chịu thua.
Nếu tiêu tiền có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thì cũng không tệ.
"Được, ba tỷ, tôi cho anh."
"Thế mới đúng chứ" Đỗ Chính lấy điện thoại ra: "Ba tỷ, ông định nhờ ai mang đến đây? Tôi gọi giúp ông, gọi con gái ông hay là vợ ông?"
"Không, không ai cả!"
Tào Khang Thái suýt nữa bị dọa chết khiếp.
Nếu để vợ và con gái biết ông ta nuôi nhân tình, lại còn bị tống tiền, thế thì biết giấu mặt đi đâu?
Gia đình chắc chắn sẽ tan vỡ.
Nghĩ một hồi, ông ta cho là có một người rất đáng tin cậy, nhất định sẽ giúp ông ta vượt qua khó khăn này.
"Gọi cho anh em của tôi"
"Cậu ta sẽ giúp tôi"
Đỗ Chính gật đầu: "Được"
Ngay lập tức, anh ta tìm thấy số điện thoại của Dương Cảnh từ một tờ giấy rồi bấm số, cuộc gọi được kết nối ngay lập tức.
Giọng Dương Cảnh từ đầu dây bên kia truyền đến: "Alo? Ai đó?"
Tào Khang Thái lập tức trả lời: "Tôi đây!"
"Đầu bếp Tào? Ông đổi số điện thoại à?"
"Không, bỏ qua chuyện này đi, bây giờ tôi cần cậu giúp tôi một chuyện."
"Đầu bếp Tào cứ nói."
"Cậu lập tức chuẩn bị ba tỷ, mang đến biệt thự bên hồ Thủy Đình, căn số 28"
"Ba tỷ? Sao cần nhiều thế?"
"Đừng hỏi nữa, mau đưa tới đây!"
Dương Cảnh do dự: "Đầu bếp Tào, ba tỷ cũng không phải số tiền nhỏ, ông nói sơ qua cho tôi đi, ông định làm gì?"
Tào Khang Thái ấp úng không nói nên lời.
Lúc này, Đỗ Chính giật lấy điện thoại, nói: "Là thế này, đầu bếp Tào của các anh ngủ với người phụ nữ không nên ngủ, cần một ít tiền để bồi thường, anh hiểu chưa?"
Thế mà còn không hiểu à?
Dương Cảnh hiểu ngay, sau một hồi im lặng, câu trả lời mà anh ta đưa ra là: "Đừng làm đầu bếp Tào bị thương, tôi gom tiền ngay đây!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh rơi vào trầm tư.
Cứu hay không cứu đây?
Nếu cứu, Tào Khang Thái sẽ cảm kích mình, đồng thời mình cũng nắm được thóp ông ta.
Nếu không cứu, Tào Khang Thái sẽ mất hết danh dự, vị trí đầu bếp số một trong nhà hàng thuốc sẽ khó mà đảm bảo, vậy bản thân Dương Cảnh sẽ có cơ hội có được vị trí này?
Nghĩ đến đây, anh ta không kìm được phấn khích.
"Tào Khang Thái, ông già rồi, đến lúc nhường ngôi rồi!"
Sau khi kiên nhẫn đợi hai mươi phút, Dương Cảnh gọi lại, nói với giọng vô cùng đáng thương: "Ba tỷ nhiều quá, tôi gom không nổi, đưa trước sáu trăm triệu được không?"
Từ ba tỷ thành sáu trăm triệu.
Có đồ ngu mới đồng ý!
Đỗ Chính lập tức cúp điện thoại, ngó lơ Dương Cảnh.
Nhìn điện thoại đã cúp, Dương Cảnh lộ ra nụ cười gian xảo, hớn hở: "Tào Khang Thái, tôi xem lần này ông có chết không?"
Cùng lúc đó, trong biệt thự.
Đỗ Chính thở dài, nói với Tào Khang Thái: "Đầu bếp Tào, vừa rồi ông cũng nghe Dương Cảnh nói rồi đó, có vẻ như anh em của ông cũng chẳng quan tâm gì ông nhỉ?"
Tào Khang Thái vừa lo lắng vừa tức tối.
Ông ta không hiểu tại sao Dương Cảnh phải làm vậy.
Chỉ ba tỷ thôi, Dương Cảnh có thể xử lý trong vài phút, cậu ta lại dám nói không có?
Tức chết đi được.
Tào Khang Thái nghiến răng, cảm thấy ghê tởm vì niềm tin trao nhầm người.
Đỗ Chính nói tiếp: "Ông còn ai khác để gọi không?"
Còn ai nữa?
Hết rồi!
Lúc này, Đỗ Chính đưa ra một cách khác: "Nếu ông sẵn sàng giúp tôi một việc nhỏ, làm ra vài chuyện với nhà hàng thuốc thì món nợ giữa chúng ta coi như hết"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất