Nếu có một tầng trong tòa nhà văn phòng của tập đoàn Hoa Thượng khiến Thân Khả Hân ghét nhất, thì đó chắc chắn là tầng 36. Mọi thứ ở đây đều khiến Thân Khả Hân căm ghét đến mức không muốn lại gần dù chỉ một bước! 

Nếu không phải hàng tháng đều phải tới đây lấy thuốc giải, Thân Khả Hân sẽ không bao giờ tới đây. 

Cứ nghĩ đến cảnh tượng ở tầng 36, cô ấy lại thấy buồn nôn muốn chết. 

Không biết Nhiếp Thiên Kỳ kia xem được ở đâu mà biết cái trò "Rừng thịt hồ rượu" này, còn rất mê mẩn, thế là anh ta làm theo những gì trong sách viết. 

Trên tầng 36, một căn phòng riêng biệt được để ra, trong đó có một bể bơi khổng lồ, có vẻ là một bể bơi tư nhân. 

Sau đó, Nhiếp Thiên Kỳ cho người đổ rượu vào bể, tất cả đều là loại rượu hạng nhất, tạo thành một hồ rượu. 

Ngày nào anh ta cũng phải ngâm mình trong hồ rượu, hở ra là uống. 

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi là đủ khiến người ta muốn nôn rồi. 

Đương nhiên chỉ có hồ rượu thôi là chưa đủ, còn phải có rừng thịt nữa. Trên tầng 36 còn có một căn phòng khác nữa, rộng gần trăm mét vuông, bên trong bài trí giống như một khu rừng nguyên sinh. 

Trong "khu rừng" này treo đủ loại thịt. 

Nào gà vịt cá, nào lợn bò cừu. 

Cái gì cũng có! 

Chỉ cần Nhiếp Thiên Kỳ đói, anh ta sẽ đến đây ăn thịt, tất nhiên, anh ta không ăn hết nhiều thịt như vậy, chúng còn rất dễ hỏng. 

Thế nên, mỗi ngày đều cần thay một lượng lớn thịt, chỉ thay thịt cho anh ta thôi cũng đã cần rất nhiều nhân lực. 

Hồ rượu, rừng thịt, Nhiếp Thiên Kỳ thực sự làm được hai thứ này. 

Cảnh tượng vốn được viết trong sách thực sự đã xảy ra trong cuộc sống thực. 

Phía bên kia, Tào Khang Thái, đầu bếp của nhà hàng thuốc cũng bị theo dõi. 

Sau khi ăn xong ông ta lái xe đi. 

Trên đường đi, ông ta hào hứng cầm điện thoại gọi cho người được ghi chú - người mua nguyên liệu nấu ăn, cuộc điện thoại được kết nối sau bốn năm hồi chuông. 

Đó là giọng nói nũng nịu của một người phụ nữ. 

"Ứ ừ, hôm nay đầu bếp Tào nhớ em rồi à? Sao tối hôm qua không nghe điện thoại của em?" 

Tào Khang Thái cười nói: "Không phải tối hôm qua vợ anh ở nhà đó sao, không tiện nghe mà. 

"Không tiện nghe, không tiện nghe, em thấy anh không muốn nỡ bỏ cái con sư tử cái ở nhà kia thì có, anh có nhớ gì đến em đâu. 

"Sao em lại nói thế? Sao sư tử cái kia lại tốt hơn em được?" 

"Có thật không?" 

"Thật mà!" 

"Thế còn được. Hôm nay đầu bếp Tào có rảnh không? Em nhớ anh lắm, anh mau tới mua nguyên liệu nấu ăn đi, được không?" 

Điệu bộ nũng nịu này khiến Tào Khang Thái nhũn cả tim. 

Ông ta liên tục gật đầu: Anh đến ngay đây!" 

Cúp điện thoại, Tào Khang Thái hưng phấn khua khoắng: "Sáng sớm thức dậy, ôm lấy mặt trời, tràn đầy năng lượng tích cực!" 

Một tiếng sau, xe dừng lại. 

Đây là một căn biệt thự ở ngoại thành, Tào Khang Thái kiếm được tiền rồi liền thuê cho người tình bé nhỏ của mình ở. 

Bíp bíp. 

Tào Khang Thái bấm còi, sau đó, cổng biệt thự mở ra, một phụ nữ quyến rũ trông chưa đến 30 tuổi mặc trang phục y tá bước ra. 

Mỗi bước đi đều hút mất linh hồn của Tào Khang Thái. 

Người phụ nữ này chính là Tôn Ấu Hân, người tình bé nhỏ mà Tào Khang Thái bao nuôi lén người nhà. 

Cô ta đứng ở cửa hôn gió về phía xe một cái, Tào Khang Thái không thể nhịn nổi nữa, ông ta đẩy cửa xe lao ra ngoài, lập tức ôm lấy Tôn Ấu Hân chạy vào nhà. "Ha ha ha, nỡm ạ, anh chậm thôi." 

"Không đợi được! Đại đao của anh đói khát lắm rồi!" 

Tào Khang Thái vội vàng ném Tôn Ấu Hân lên chiếc giường trong phòng ngủ, tận hưởng khoái cảm triền miên. 

Trong lúc ông ta đang tận hưởng niềm vui khi cá gặp nước thì có chuyện bất ngờ xảy ra. 

Đột nhiên, một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, cửa phòng ngủ bị người ta đá văng ra, Tào Khang Thái còn chưa kịp phản ứng thì một đám người đã xông vào. 

Bọn họ giơ máy ảnh lên chụp, 360 độ không góc chết, quay chụp hết cảnh hai người trần trụi trên giường. 

Tào Khang Thái đơ ra. 

Thế này là thế nào? 

Biệt thự này là do ông ta thuê, sao lại có người khác xông vào? Là do cảnh sát, phóng viên hay chính người nhà mình? 

Không giống ai cả. 

"Dừng lại, không được quay nữa!" Tào Khang Thái tức giận mắng: "Các người là ai?" 

Lúc này, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục thắt cà vạt đi vào, anh ta khẽ mỉm cười, nói với người trên giường: "Xin chào đầu bếp Tào Khang Thái của nhà hàng thuốc, tôi là tổng biên tập của tòa soạn báo tin tức - Đỗ Chính, đây là danh thiếp của tôi" 

Anh ta lịch sự đưa danh thiếp của mình. 

Tào Khang Thái nghi ngờ nhận lấy: "Đỗ Chính? Tôi không biết, anh mang nhiều người xông vào nhà tôi như vậy là muốn làm gì?" 

Đỗ Chính mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống, nói: "Đầu bếp Tào, chuyện là thế này. Tôn Ấu Hân, người hiện đang nằm trên cùng một cái giường với ông là vợ của tôi. Mời ông cho tôi một lời giải thích hợp lý về tình hình hiện tại" 

Há? 

Tào Khang Thái hết nhìn Đỗ Chính rồi lại nhìn Tôn Ấu Hân, không biết nên nói gì cho phải. 

eyJpdiI6IlFcL0VUOXE0SHE5NVFaV1IzOGZJQml3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJtYmNLOG1mUjhLRFh4SzNXdEhMWTZ0XC9QZnVNYXFZTW85czZ0cVdNalhUWjVoWlhsM0E3Q2w3YzZaTmVlSFFKQnQ3YVdtTTdVK3FMbTRLcm0rTUVXcU1WNkhYVUc1cU9ubUI5Y3h6cnpCVUk5eFVKTzhmVExqOTl6T1U3VkNkNUhFUUQyMkltS3hwTXhmaHRSSGdLbDdKcTl2bXdKT1ViTVc1UVk0WmI3VFFCb3hPN1NJcmx5WCs4VTUzSk9yTUZ4Q2QrVE5sUUxxMU80NFwvaUpWUEY2dksxejBWaFhBNkd3ZVQ5aytjN1FpVlpvWFQrM1VSdnYyd0luTEtVQU9SbHlcL1Q2Rm5JR1VaQmU5ekRWdGdoOW1TZGhrXC9UVTVXbzRXU3pod3FhQzVvaz0iLCJtYWMiOiIzNTI3ZDk5NDk4MGI5MDQxYmFjZDY3YTg4OWEyNDlhOGM5NmE3YTFlNWM5YzZhYjg2YmQyOWYyY2NiMjY1ZTQwIn0=
eyJpdiI6InRaVUwyeGdONm4zQ3V1N1lhVkNFdEE9PSIsInZhbHVlIjoiV21IRUxSOTc0eUpNRk1GdERlQzMxbWlENDBkbDd5TjlZUEkzbVdqZWJcL2NoazJxdDdnVXpBamF5bjR5alpnUzI1Y0JVZ3AwQnpHd2RKdWhjcGlSR3VWdUhjeGRCUDJtS0I4VWtZVWZVYkxGOE5NeWp3NjhzcGJDak50b1M3RmRMTHBRQTBuT3pcLzNyXC8zZFwvQjhOaUl4QzBFbFJnaWt6cmNWWFNRMEpsM1NhK0lqMDA1QWJ5OFFwdU9ZTGh4UU9waUR5VVRjbVJocE5SdVROeEZ2UkNneVwvRkZzcXNsR1c1UVd4TEM1NGl4ekNVYTdKQkVVRnExcmVDU1haTHN5NWdlenpEaWNtSEJQY3JIQlNPYXpVb3p5RzE5QzJqdVZJb3FPXC8zK0s2Y0o5UmVubHMyV1wvYWQ5XC90S1wvaURtMXRybEgiLCJtYWMiOiJiZDNmMDdjZTM1OTc1NDVhMTkyZjZhZGY4MDk4YzYwYmFiODJmMzFlMmZkODhlMWMzNTBkMWNiNjIwODkyZTM1In0=

Nghe những lời này của cô ta, Tào Khang Thái biết là mình tiêu rồi.

Ads
';
Advertisement
x