Tất nhiên Thân Khả Hân cũng nhìn thấy hết sự bất thiện trong mắt đối phương. Điều này khiến cô ta cực kỳ không thoải mái.
"Nhiếp Thiên Kỳ, đã đến lúc đưa thuốc giải rồi!"
Cô ta gần như là phẫn nộ hét lên.
Thế nhưng Nhiếp Thiên Kỳ lại không quan tâm. Khắp thành phố Yến này trừ anh ta ra thì cũng chỉ còn Trần Lão là có thể chế tạo được thuốc giải của bột Phệ Tâm.
Mà tất nhiên là Trần Lão sẽ không chế tạo thuốc giải cho ông cụ Thân kia rồi.
Vậy cũng đồng nghĩa với việc ông cụ Thân muốn dùng bột Phệ Tâm để khống chế thành phố Yến thì nhất định phải có được sự trợ giúp của Nhiếp Thiên Kỳ. Đây chính là số phận của ông cụ, cũng là vốn liếng để Nhiếp Thiên Kỳ lấy làm kiêu.
Anh ta không sợ Thân Khả Hân chút nào, còn nghiêng đầu ra vẻ ngẫm nghĩ rồi nói: "Sao cô Thân nóng tính thế nhỉ? Hay là cô xuống tắm hồ với tôi chút cho tỉnh táo lại nhé?"
Thân Khả Hân vừa xấu hổ vừa tức tối. Cô ta cáu giận nói: "Nếu hôm nay anh không đưa thuốc giải cho tôi, làm hỏng việc lớn thì tôi sẽ không tha cho anh đâu.
"Ha ha, cô Thân, cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá nóng tính. Chỉ là tôi thích kiểu này." Nhiếp Thiên Kỳ cố ý đứng từ trong hồ lên. Cả người từ trên xuống dưới không một mảnh vải che thân.
Thân Khả Hân lập tức quay mặt đi, căm ghét không thôi.
Nhiếp Thiên Kỳ cố ý đi lên, mở một cái rương bảo hiểm sau lưng rồi lấy một hộp thuốc thử nghiệm bên trong ra, đưa cho cô ta rồi nói: "Thuốc giải ở đây, cô Thân không định tới lấy à?"
Thân Khả Hân giận đến nỗi nghiến răng ken két. Cả thành phố Yến này chưa từng có kẻ nào đối xử với cô ta như vậy.
Vì thuốc giải, cô ta nén giận đi tới bên cạnh Nhiếp Thiên Kỳ. Thân Khả Hân vừa mới đưa tay ra định cầm lấy thì Nhiếp Thiên Kỳ lại nhanh chóng rụt tay lại, sau đó thuận tay túm được tay Thân Khả Hân, kéo cô ta ôm vào lòng.
"Cô Thân, mùi hương trên người cô thơm quá.
Thân Khả Hân vừa xấu hổ vừa tức giận. Cô ta đẩy Nhiếp Thiên Kỳ ra, cho anh ta một cái tát rồi cướp lấy thuốc giải trong tay anh ta.
"Đồ vô lại!"
"Anh còn dám xấc xược với tôi nữa thì tôi sẽ thiến anh!"
Sau khi vứt lại mấy lời độc ác, Thân Khả Hân xoay người bước nhanh ra khỏi hồ rượu. Mùi hôi thối ở nơi này khiến cô ta ghét đến nỗi buồn nôn.
Nhiếp Thiên Kỳ giơ tay lên sờ sờ mặt rồi cười.
"Ái chà, tính khí cũng rất táo bạo đấy"
"Chẳng qua tôi lại thích điểm này của cô. Chỉ có chinh phục được một con ngựa hoang bướng bỉnh khó thuần như vậy mới có đầy đủ cảm giác thành tựu chứ"
"Thân Khả Hân, cô đã bị tôi chú ý rồi, đừng mong có thể chạy thoát."
Vừa nói, anh ta vừa tiến vào hồ rượu một lần nữa.
Hai cô gái xinh đẹp lập tức tiến lên ôm anh ta rồi nói với vẻ ghen ghét: "Ghét thế, đã ôm người ta rồi còn muốn cô Thân nữa. Đã ăn trong bát lại còn trông trong nồi. Thiên Kỳ, anh xấu xa quá à.
Nhiếp Thiên Kỳ khinh thường nói: "Loại hàng như các cô sao có thể so sánh với cô Thân nhà người ta được? Các cô là hàng vỉa hè, đừng có tự nâng bản thân lên cao quá, biết chưa hả?"
Anh ta chưa bao giờ nể mặt bất kỳ ai, ngông cuồng đến tột cùng.
Về phía Thân Khả Hân.
Cô ta tức giận quay lại phòng làm việc của ông cụ, đặt thuốc giải lên bàn làm việc rồi tức tối nói: "Ba à, Nhiếp Thiên Kỳ càng ngày càng ngang ngược. Chúng ta thật sự còn phải tiếp tục để mặc anh ta như vậy ư? Nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng anh ta sẽ coi trời bằng vung, không thể nào khống chế nổi nữa mất!"
Ông cụ Thân liếc nhìn Thân Khả Hân rồi khoát tay nói: "Người làm việc lớn không chấp chuyện vặt vãnh. Chúng ta cần Nhiếp Thiên Kỳ nên phải dễ dàng tha thứ cho sự ngang ngược của anh ta. Con nên lui ra đi"
Thân Khả Hân hơi cạn lời.
Cứ buông thả Nhiếp Thiên Kỳ như vậy sao? Bản thân cô ta là con gái của ông cụ, bị Nhiếp Thiên Kỳ đùa giỡn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn ư?
Đáng ghét!
Nhiếp Thiên Kỳ và Thân Khả Hân, hai trụ cột lớn của tập đoàn Hoa Thượng đã kết thù.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất