Hôm sau, tại nhà hàng thuốc. 

Khi Giang Nghĩa tỉnh dậy, định tiếp tục nghiên cứu về hoa thì một chuyện bất ngờ đã phá vỡ kế hoạch của anh. 

Song Ngư vội vàng lên lầu nói: “Chỉ huy, xảy ra chút chuyện rồi. Các đầu bếp do Tào Khang Thái dẫn đầu ở nhà hàng thuốc lần lượt đưa đơn từ chức, tất cả đều xin nghỉ việc!” 

“Ồ?” Giang Nghĩa có chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu có biết tại sao không? Do chê lương quá thấp à?” 

Theo lý thì không đến nỗi. 

Tiền lương mà Giang Nghĩa trả đã cao gấp đôi giá thị trường, so với làm ở khách sạn năm sao những đầu bếp này còn kiếm được nhiều hơn, vì vậy vấn đề không thể nào nằm ở tiền lương được. 

Song Ngư lắc đầu: “Em cũng không biết, em hỏi thì bọn họ không nói, chỉ nói không muốn liên quan gì đến nhau nữa, muốn rời đi. Hơn nữa thái độ rất dứt khoát, cứ muốn hôm nay nghỉ việc luôn, những thứ khác đều không cần” 

Giang Nghĩa có hơi bất ngờ. 

Có ý gì đây? 

Làm thêm một hôm cũng không chịu, cứ phải nghỉ việc trong hôm nay, nhà hàng thuốc đắc tội gì họ sao? 

“Xuống xem thử” 

Giang Nghĩa mặc áo khoác, đi cùng Song Ngư xuống tầng một, cả sáu đầu bếp đều đã thu dọn xong đồ đạc, chỉ chờ Giang Nghĩa ký tên, đồng ý cho bọn họ 

nghỉ việc. 

Tào Khang Thái dẫn đầu nói: “Ông chủ Giang, xin anh đồng ý, cho chúng tôi đi đi” 

Giang Nghĩa chậm rãi hỏi: "Mọi người gấp gáp như vậy ư? Là tôi đã đắc tội gì với mấy người, hay là lương không đủ cao, hoặc là có điểm gì không tốt, mấy người muốn rời đi thì phải đưa ra lý do chứ? Một người rời đi đã đành, nhưng hiện tại sáu người cùng đi, vậy chẳng khác nào dọn sạch phòng bếp nhà hàng thuốc của tôi, như này chẳng phải rất quá đáng hay sao?” 

Sắc mặt của mấy người Tào Khang Thái có hơi khó coi. 

Thực ra họ không muốn rời đi chút nào. 

Làm việc ở đây không mệt, lương lại cao gấp đôi chỗ khác, ăn ngon ở sướng, cái gì cũng tốt cả. 

Nhưng hết cách rồi. 

Bây giờ mỗi một người trong số họ đều bị Đỗ Chính cho vào tròng, ai cũng có nhược điểm nằm trong tay Đỗ Chính, nếu hôm nay không đi, chắc chắn họ sẽ thân bại danh liệt, thậm chí có mấy người còn đối diện với việc ngồi tù. 

Hết cách rồi, họ bắt buộc phải đi. 

Nhưng họ không thể nói ra lý do được, Tào Khang Thái bất lực trả lời: “Ông chủ Giang, anh đối xử với chúng tôi rất tốt nhưng chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng, hôm nay chúng tôi bắt buộc phải rời khỏi đây, xin anh đồng ý, thả cho chúng tôi đi đi” 

Giang Nghĩa liếc nhìn một vòng. 

Với trí thông minh của Giang Nghĩa, vừa nhìn một vòng xong, trong lòng anh đã có suy đoán rồi. 

Nếu họ tự nguyện rời khỏi, hoặc có nhà hàng khác mời với giá cao hơn, thì vẻ mặt của họ sẽ không như thế này, chắc chắn là vui sướng kiêu ngạo, đuôi vẫy lên 

trời rồi. 

Nhưng bây giờ không phải thể. 

Đám người Tào Khang Thái bây giờ ai cũng cau mày nhăn mặt, cúi gằm mặt xuống, trông ai cũng tràn đầy tâm sự. 

Vậy chỉ có một tình huống thôi, đó là mấy người Tào Khang Thái bị người ta nắm đuôi, ép phải nghỉ việc. 

Người có thể làm được chuyện này, hơn nữa sẽ làm, chỉ có tập đoàn Hoa Thượng thôi. 

Dù là chỉ thị của ông cụ Thân hay mệnh lệnh của Tiểu Cảnh thì tập đoàn Hoa Thượng nhất định đã thực hiện động thái mới nhất, trước đó không thể cưỡng ép đóng cửa nhà hàng thuốc thì bây giờ lại dùng chiêu đào khoét nội bộ. 

Không thể không nói, tập đoàn Hoa Thượng cũng có thủ đoạn phết. 

Nếu là nhà hàng khác, một khi đầu bếp đi hết, vậy đừng kinh doanh nữa, trực tiếp đóng cửa nghỉ ngơi thôi. 

Nhưng nhà hàng thuốc sẽ như thế ư? 

Ha ha, Tiếu Cảnh đã quá coi thường Giang Nghĩa rồi. 

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Giang Nghĩa gật đầu, nói: “OK, dưa ép hái xanh không ngọt, nếu mấy người đã muốn đi thì tôi cũng chẳng giữ nữa. Đưa đơn xin nghỉ việc cho tôi, tôi ký” 

Đám người Tào Khang Thái nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn, cảm ơn ông chủ Giang!” 

Sáu đầu bếp lần lượt đưa đơn xin nghỉ việc lên, Giang Nghĩa ký từng tờ một, chỉ trong mấy phút đồng hồ, sáu đầu bếp trong bếp của nhà hàng thuốc đã rời đi hết. 

Lần này nhà hàng thuốc bị người ta dọn dẹp sạch sẽ rồi. 

Giang Nghĩa không hề hoảng hốt, anh gọi Song Ngư tới, nhỏ giọng sai bảo hai câu, sau đó ngồi xuống rót trà, tự mình thưởng thức. 

Lúc này, có một nhóm người đi vào. 

Kẻ đi đầu là Đỗ Chính! 

Đỗ Chính vừa đi vào liền cười ha ha nói: “Ôi chao, ông chủ Giang có chuyện gì sao? Tại sao vừa rồi tôi lại nhìn thấy mấy đầu bếp thu dọn đồ đạc rời đi thế?” 

Giang Nghĩa nhìn anh ta, trong lòng đã có đáp án. 

Chắc chắn là người đàn ông trước mắt này giở trò, hại tất cả mọi người rời đi. 

Đỗ Chính lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Haizz, đáng tiếc quá. Tôi còn nói hôm nay sẽ tới nếm thử đồ ăn ngon của nhà hàng thuốc mà, kết quả lúc đến mới phát hiện tất cả đầu bếp đã rời khỏi rồi, vậy phải làm sao mới tốt đây?” 

“Haiz, đáng tiếc thật, các anh em, chúng ta đi thôi, xem ra nhà hàng thuốc không kinh doanh nổi nữa rồi.” 

Đối mặt với sự khiêu khích của kẻ địch, Giang Nghĩa chỉ cười khẩy, hờ hững nói: “Vị khách này, xin hãy chờ một lát, nhà hàng thuốc sẽ mời một nhóm đầu bếp 

mới tới nhanh thôi” 

eyJpdiI6InppRDE2WlJjVE80UDlnN1hpMkQzWGc9PSIsInZhbHVlIjoicm1ZZTZYcDhjUTRUN0w0NU01MDdYaEVVSTlLaGR0VjdqMTlHU1FpSlJBOFlyWDVQbVNsREc3bHF5dkd4RkhoTmt1SlVBS3cxdVNOMGlLV0Z3Njl0ZU9SUnFwM2pobkVrdGFLQ1N5a0hKTEtmc256SHJGelJnRVh4cEw5TFVQM1hlSllMV1ZOUFZpMGZvNHM5QzY0WFJZN2RnSXhtRDNKbEUzcHM3blVKb0VjSFBmanp5eVI5YVZWWFNvZjFQWXR2anB4Mk5RWGlZSkR5d0kweHJsbW4wQT09IiwibWFjIjoiNWQ4MTM1OWNhNTE5Y2RmMjk2YzZjYzViYWZmMDQ2NDY5MDk2NjhmYTY0MTVjMWRjNDU4ZDEyNjc1ZTgyODMyNiJ9
eyJpdiI6IlhBMVlmM0phb0V3YW5ETEZvbkZoTGc9PSIsInZhbHVlIjoiK2VQeTdZZkxSdnZGN2NjZVJ6am0zQjBUMzFxekdWWElXc1RoYTJ5bHlMdnYzWTQxMVdJdTVuQitSQzNUUlZqTmlvVU1MNzhxdHpZcGpQUmVvY1ZnZ21ic3hKNFBMWmxRZDJ1Qk1ra21PRjlSNkZJTVljK2pQa0NYZ2hPMTArU09oVlhxYk5XaVNMRDg5QmNzTTlxSnlRb1owZ2RDRFZVcWsyYVBsenlXSjI3djVVbkNySHg2M2tSbVQ5TWVkSVFhWkpyXC9SOElRVDRicWx6dlpQNytCekE9PSIsIm1hYyI6IjBiMDYzYzY1YmYxYTg0ZTFlMjIwY2QxZTc1MTUyNjY2ZWFlYWZlNTMwMjkzOTk0NjkwMjk4ZGU2NGYyMGNjYmIifQ==

Đỗ Chính cười to: “Tốc độ tuyển nhân viên mới của nhà hàng thuốc nhanh thật đấy. Được rồi, các anh em, chúng ta hãy đợi một lúc, khi đầu bếp mới của nhà hàng thuốc đến, chúng ta sẽ nếm thử tay nghề của đầu bếp mới.

Ads
';
Advertisement
x