Nói thì nói thế, chứ thực ra Đỗ Chính chỉ muốn nhìn Giang Nghĩa bị mất mặt thôi. 

Bởi vì trong lòng Đỗ Chính rất rõ rằng, nhà hàng thuốc không thể nào tuyển được đầu bếp mới! 

Sáu đầu bếp này là trụ cột của nhà hàng thuốc, bây giờ bị Đỗ Chính dùng thủ đoạn đuổi đi, nơi này không có đầu bếp thì sao mà nấu ăn được? 

Theo lẽ thường thì chính là tuyển đầu bếp mới. 

Nhưng con đường này đã bị Đỗ Chính chặn lại từ lâu rồi, Đỗ Chính mượn sức ảnh hưởng của tập đoàn Hoa Thượng, phát tán tin tức rằng nếu ai dám ứng tuyển ở nhà hàng thuốc thì sẽ là kẻ địch của tập đoàn Hoa Thượng trong giới đầu bếp thành phố Yến! 

Những đầu bếp cấp cao đó ai cũng trân trọng danh tiếng của mình, chắc chắn sẽ không dám đối đầu với tập đoàn Hoa Thượng. 

Chỉ trong thời gian ngắn mà muốn tuyển được đầu bếp cấp bậc bằng với đám người Tào Khang Thái là chuyện không có khả năng, chứ đừng nói Giang Nghĩa nói chỉ cần năm phút! 

Đúng là mơ tưởng hão huyền. 

Đỗ Chính cũng muốn xem xem lát nữa Giang Nghĩa sẽ mất mặt thế nào. 

Năm phút là một thời gian rất ngắn, chớp mắt đã trôi qua rồi và giống như Đỗ Chính đã nghĩ, một đầu bếp cũng không thấy tới. 

Đỗ Chính đứng dậy cười ha ha: “Ông chủ Giang này, xem ra anh... 

Còn chưa nói xong, Song Ngư đã dẫn sáu đầu bếp mới tới: “Đã tuyển được sáu đầu bếp mới rồi” 

“Cái gì?!” 

Đỗ Chính sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa, anh ta không tin, sau khi tập đoàn Hoa Thượng ra lệnh uy hiếp, làm sao còn có đầu bếp dám làm việc ở nhà hàng thuốc chứ? 

Kết quả vừa nhìn, Đỗ Chính đã chuyển từ tức giận sang vui vẻ, cười ngửa tới ngửa lui. 

“Ông chủ Giang, đám người vớ vẩn này chính là đầu bếp mới mà anh nói à?” 

Đỗ Chính nói đúng, so với nhóm đầu bếp cấp cao như nhóm Tào Khang Thái thì sáu đầu bếp mới này có thể dùng từ “vớ vẩn” để hình dung. 

Đầu tiên, sáu người này là “đầu bếp nghiệp dư” không có chứng chỉ đầu bếp, sáu người họ đều bán cơm ở ven đường cả. 

Chính là những người bán hàng rong đi xe, trên xe bày các loại nguyên liệu nấu ăn, rồi làm cơm cho người đi đường. 

Thông thường giá từ ba mươi cho tới chưa đến tám mươi ngàn đồng một phần cơm. 

Họ thường lang thang khắp các khu dân cư, công trường, nấu ăn cho những người ít tiền, nói thật là đồ ăn họ nấu chỉ có thể nói là có thể ăn, không có khái niệm ngon hay dở. 

Với trình độ của họ thì có thể làm ra món ngon gì được? 

Đỗ Chính nhịn cười, nói: “Ông chủ Giang, anh cũng đầu cần tự hủy mình như vậy? Mất đi đám người Tào Khang Thái đúng là một chuyện khiến người ta khó có thể chấp nhận được nhưng anh cũng đâu cần phải tìm sáu tên về cho đủ số lượng chứ?” 

“Sáu người này mà được coi là đầu bếp à? Cơm họ nấu có ăn nổi không?” 

Giang Nghĩa mỉm cười, nói: “Có thể ăn hay không, ăn thử là biết ngay thôi mà” 

Đỗ Chính gật đầu: “Xem ra ông chủ Giang rất tự tin, được thôi, các anh em, chúng ta sẽ ở đây gọi đồ, nếm thử trình độ các đầu bếp mới của ông chủ Giang xem 

sao!” 

Đám đàn em của anh ta ai nấy cũng cười không khép miệng được. 

Này mà còn cần phải thử à? 

Nếu đám này có thể làm ra món ngon, vậy khắp thế giới này không có ai là không nấu ngon cả. 

Vì muốn Giang Nghĩa mất mặt hơn, đám người Đỗ Chính lần lượt ngồi xuống, sau đó bắt đầu gọi đồ. 

Tổng cộng phải có hai mươi món. 

Đỗ Chính hỏi: “Ông chủ Giang này, chúng tôi đông người, gọi có hơi nhiều, áp lực lắm không?” 

Giang Nghĩa mỉm cười: “Đúng là có hơi nhiều, thế nên tôi xin chút thời gian, trong tầm bốn mươi phút là xong hết” 

“OK, tôi đợi anh” 

“Cảm ơn.” 

Sau đó, Giang Nghĩa dẫn sáu đầu bếp mới vào bếp sau, sau khi giới thiệu ngắn gọn, Giang Nghĩa phân công nhiệm vụ cho sáu người họ, trung bình mỗi người phụ trách ba đến bốn món ăn và bốn mươi phút là quá thừa rồi. 

Sở dĩ kéo dài thời gian một chút, chủ yếu là vì Giang Nghĩa muốn cho đám người Đỗ Chính là sự quan sát hiểu biết tường tận hơn. 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. 

Đám người Đỗ Chính nói nói cười cười trải qua bốn mươi phút, thời gian vừa đến, chưa đợi Đỗ Chính giục, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên. 

Hai mươi món ăn, không thiếu một món nào, tất cả được bày lên chiếc bàn lớn. 

Nhóm người Đỗ Chính ngồi xung quanh, trước mặt mỗi người có một bộ bát đũa, có người uống rượu, có người uống nước ngọt. 

“Đồ ăn đã lên hết rồi, mời thưởng thức. 

Thực ra lúc nhân viên phục vụ nói có hơi chột dạ, bởi vì đồ ăn trên bàn thật sự có hơi... không bắt mắt lắm. 

Mỗi một món đều được trình bày rất lộn xộn. 

Chữ đầu tiên phải nói tới: Xấu. 

Thứ hai, mùi vị không được dễ ngửi cho lắm, hơn nữa không phải cho quá nhiều dầu thì là bỏ quá ít muối, thực ra mấy món này chỉ có thể có trình độ “có thể ăn” thôi. 

Bưng lên bàn có hơi khó xử. 

Đám người Đỗ Chính vui vẻ, khi nhìn thấy đồ ăn trên bàn, trong lòng ai cũng rất rõ ràng. 

Anh ta cố ý nhìn Giang Nghĩa cách đó không xa, cười hỏi: “Ông chủ Giang, anh cảm thấy tôi cần nếm thử không?” 

Theo ý của anh ta thì là chỉ cần nhìn với ngửi thôi đã biết một bàn đồ ăn này không hợp lệ rồi, không cần phải nếm thử. 

eyJpdiI6IlY0bWVxN3lFRzkyRk1ocm9wejU1bUE9PSIsInZhbHVlIjoiRFNFN1FXR3MzdUdzZ3BWdkpEMXVQTHViTDk0UnFYSWJwelJ6ZGxiWGFMRGxcL2ZBZjRDSUJ6OWIzeTdUNFdhVWV6K2MxeFBpMk5KMkVtTzB2NmNteG1ROFU4TGlhU0ZCWkl2VnArWkNLOW1ZanZGMG53dEJrT3Q1S1wveGtXUmowcHR4YXdIQjd0YVRaUGhNbE9EM3NnUktrXC9VM3I1dW51ZWRuVFwvYllOQWhna0lwMXZCWGlLaWgxUEdDcERyWlJnRDI0alJSeThMT3RJbzB5N29aNHMrMTRTdHBmcWRPcHM1SVF0YmZxODNiRkVHRXlvYWJpQUJoNE84ZnBWcmUyZGZ0Y1FvZEd2dEhNZlFGZnlGQnVzRXE0N2hxYkpCbWd4YTl6SmJaRThFU1ErWGcxaENvZ1NleW9PMGZsdFU3ZUtTSmpYaXFQV0h0Q2xPb3hsQzhxVjdWSmpOTG8wWlpIaEpKRHpVXC9PaWowWm16ZEhcL0p4bTh5VWx0bDJlQUY1XC94VW54M3NtM09kTVVKWnkrV2phSml0MDNBZ2lNYUR4WW9mNEJZTzdkWkVxRzRxZjNSMFhka281cmljRHo5STVuTzlCaTBqTGNGVVNMUmtvR1p2M0tnZk1UbWpvVlVienMrK29cL3dIT2NXUXk5UUpESEt1ZE03TVYxTE1VcGVPV01cL010ZkNyTDBhazlOeTI0bVZzbFk4UUpRPT0iLCJtYWMiOiIxMmE2NGUyNmMwNmNjNDNhMjI0ZDY5MWZiOTM0ZGYwNzExNzI4YTVjNmRhMzY2YWZiNzVjYzI3MmRjZDBkYTZhIn0=
eyJpdiI6Iks1WG1IVXk2cHhNMzlvSXRIWlI4dFE9PSIsInZhbHVlIjoiXC83THVVSjYzdjBKUGlHdVJ4TUxBV1dFRkMwbGhyZ3pCdmtUVXpFRXFaT25HVlU4R2FBM1F1cFo4ZmtBZzBKb210RlwvRnVRRm1hN3VoMk1pNXpUMklVMGxqaWUyeTJ1alRcL0ZOcE5CeVZCbG9SaHZwdVZsc2ZhWnZaemJcLytwZWNIeFozUzQ5VDNDdXV5Ukh5eDVlTk10UHpCcWFRcUFkVkhGRmtCbmJSeFBTWTI4YTdwbXl6cWt6SGdwanpWaWl3d05RMFAzbTdmRUZJeDRQaDk0bGltM0Yyb2RsalB1RWZLUU5rQzI2V2RXVzdiNGFOYVRKeEdERFJrRlNcLzdHaVVQc2ZSVHF6R1dYSW56SjVsNEVxalBCeWNcL083d2NGTTlwOEhYTDV4MjBhWUZvaWM3MDEyNHB0NmxcL3BONnhsQkg5UER0WmRHaHM1YUFEUU0rcW9Pc0VMdlwvYW1idjhvYkhlTWxJeG8wdWtwM2VDQXoxSmVRTkxyVTZycUVsb0g2Z1kiLCJtYWMiOiI5YzRlMmNkNGFhMWYxMzhjYzZhNDYzMjhlM2ZiNzQ3ZWU5Y2I2NTkyMDEzZjQwYWI1MDU3OGUzMjE1YWRmODBkIn0=

Nói rồi, anh ta giơ đũa về món ăn để trước mặt - Miến tiết vịt.

Ads
';
Advertisement
x