Đây là một món ăn vô cùng bình thường, nhưng muốn làm được thì lại rất khó. Đỗ Chính tùy tiện gắp một miếng huyết vịt bỏ vào miệng. 

Vốn dĩ anh ta định ăn mấy miếng sau đó phun ra rồi mắng Giang Nghĩa một trận, kết quả... 

Chẳng hiểu sao anh ta lại nuốt xuống như bị quỷ thần xui khiến, hơn nữa còn cảm thấy không tệ, không nhịn được lại gắp thêm miếng thứ hai. 

Miếng này bỏ vào miệng lại cảm thấy rất ngon. 

Cứ thế, Đỗ Chính ăn hết miếng này tới miếng khác, hoàn toàn đắm chìm trong hương vị của thức ăn, quên sạch đủ loại "Nhiệm vụ" lúc trước, không hề nhớ tới một chút nào. 

Sao lại... Như vậy? 

Đợi đến khi Đỗ Chính kịp nhận ra thì anh ta đã vô tình ăn hết một đĩa huyết vịt rồi, hơn nữa còn cảm thấy vẫn chưa đủ mà muốn ăn tiếp. 

Món ăn này, thật sự quá ngon. 

Người có suy nghĩ tương tự còn có bạn đồng hành của anh ta, vốn dĩ mấy tên đàn em này đi theo để gây chuyện, kết quả cả đám đều cắm đầu ăn như quỷ đói đầu thai. 

Bọn họ đã vứt nhiệm vụ ra sau gáy từ lâu, cả đám ăn vô cùng vui vẻ. 

"Ngon quá, đệch, sao lại có món ngon như vậy? Còn ngon hơn đồ ăn trong khách sạn năm sao mà tôi từng đi" 

"Không thể tưởng tượng nổi món này lại do sáu đầu bếp tùy tiện kéo tơ trên đường làm ra" 

"Đúng là mỹ vị nhân gian mà." 

"Món ăn này chỉ trên trời mới có, nhân gian hiếm khi được thưởng thức vài lần!" 

Đám đàn em không hề keo kiệt mà khen ngợi, cả đám đều tỏ vẻ đồ ăn rất ngon, thậm chí còn muốn sau này ngày nào cũng tới đây ăn. 

Làm gì còn chút dáng vẻ tới gây chuyện nữa? 

Đúng là "làm phản" hết rồi! 

Chuyện đã tới nước này, cho dù là Đỗ Chính cũng ngại khăng khăng chê đồ ăn không ngon, anh ta đã hăng hái ăn như vậy rồi còn bảo đồ ăn không ngon, thế thì không khỏi mặt dày quá. 

Giang Nghĩa mỉm cười hỏi: "Các vị, đồ ăn thế nào?" 

Đỗ Chính mặt mày tối sầm, anh ta rất không muốn thừa nhận những món này ngon, nhưng lại không thể nói khó ăn, vì vậy trong lòng vô cùng rối rắm. 

Cuối cùng anh ta không cam lòng hỏi: "Tại sao? Rõ ràng sáu tên đầu bếp là dưa vẹo táo nứt tùy tiện kéo tới trên đường, làm sao có thể nấu ra món ăn ngon như vậy? Tôi không hiểu!" 

Song Ngư nở nụ cười: "Chuyện này có gì khó hiểu? Các người hoàn toàn chệch hướng rồi, các người thật sự cho rằng đuổi sáu người Tào Khang Thái đi là có thể khiến nhà hàng thuốc đóng cửa ư? Nói cho anh biết, nằm mơ đi! Nhà hàng thuốc này, chỉ cần ông chủ Giang của chúng tôi vẫn còn thì sẽ vĩnh viễn không đóng cửa!" 

Nói các khác, đồ ăn có ngon hay không thật ra là do Giang Nghĩa quyết định chứ không phải do mấy đầu bếp Đỗ Chính quyết định. 

Tác dụng của đám Tào Khang Thái chính là lúc Giang Nghĩa không có trong tiệm thì có thể thỏa mãn khẩu vị của khách hàng bình thường. 

Lúc thật sự gặp phải loại người phiền phức thì tất cả đều dựa vào Giang Nghĩa để giải quyết vấn đề. 

Vì vậy, Đỗ Chính vắt óc đuổi mấy người Tào Khang Thái đi là hành vi hoàn toàn không cần thiết, vô cùng nhàm chán. Chỉ cần ngày nào Giang Nghĩa vẫn còn thì 

nhà hàng thuốc sẽ không sụp đổ! 

"Thất sách." 

eyJpdiI6IjNmdmR2UXROYXlRaGpOdWhIV3Yxanc9PSIsInZhbHVlIjoiemUyYTFxN0xkS0RjcE9WWXZyUXVZZ2x3SDNQSDdvTDRvSGZ2WVFWY2tDblo1RzRjc0doTGtNVlYzMzluNyttb3JiaWg1Y2hLRUNHOGlXeGRJbExma0hNcjNuelF6UklJTmZYQU9ZVUJVS1pyN3RpWk9pczNET3V1V3pUS3NVYWIzVlwvVjVTTjZibk4wOFBKY0JlQlpBRUp2WW8zQ0I2UU1ZZE84czJwNWVWS2E0amNob2MwU1krOTMxVTk4R1VmVDl3bTdyWVNLbDlGbHhVTWhnV3E0aEUyeFV1UHZOMFRyRldcL0lxXC9EZFFhbEZVTldneGlmaTFiKzFESXc3Z1hHalwvenZJUkFldmg1SVNaRGpndGxrdWd3ZzJFdklCMDRjMnpLSU9qc1c3S3FLajVxbnd4THJFY095a2luUVdXZ2dUdnJ1MzdVZlBaaUhOVE1rWEg1Z0VRK2JTeHp5V2xkdnZxSEJ3elZDWUI3Zz0iLCJtYWMiOiJhMjU5MzIzZDAwM2MxNzI4MzAxMDc0MDM4ZTNkZDg0MjZhY2RhZmNhMjNkNzkxNTY4YzZkMDJiOGRkYmZiZTEzIn0=
eyJpdiI6IkZ6VVpyU0djaUNEUlpwQUJEcG03amc9PSIsInZhbHVlIjoieklGMFwvdWFBc1JLOW1SeFRhNmQ1ODVURGdCOGFOSGh5Zk9aK1hSbXNqbW1EMFNDdmRoXC9Va3RQXC9FOGc2VCtOXC93V29Da0VsN1pnRElZU1JEVGRIOXJmRlpFZXNyU2tJaXJMcVdcL3RrVHM1Y2VGd3pjU045dDkxU2lyMFYxd1wvWU1NTnhEUExZVjlrcEZ3YVh5c2FJQkNZNVBtWHEra2dDckxybU1qS1dDdW4zaE5CcFcwTGRmZTZhZ0FSc1pNOWt4VmxtbFU3SldoQzdhTjJqZWhJSTFqRW5NZkh5bkc5NVBFdkJ2UUx0dXpGSzlkbjQwbkpEOFhkaXZWbnFFQTNaSVwvbDA2Z1dEWUJOZHFPbVJGaURua2JpeFwvV3ZBYVBsT0NJOUtVbUJKVXRMTVdWdUoxdHp0TWV6dCtaMUxncVFrVGkzK001TXFrdEYyTE94emJtSEdyRk96dmoxMmk5ZVk0VFgrVmdhZURnSk9zNDVsRW1CUCt1NUk1UktxZHlNZkJqRTd4cGVob0RxY1VOTW1HZ3o4aXVMXC82S0oxMXl3SW9OREhFdGVKYUZ0eEtIaGxqSlhTQnByeEtPd2dNdTJKMHBwQXlvOHB1MTc5OTFMUmhtcVJ1SEE9PSIsIm1hYyI6ImMzZTM1MDhmMTg0ZWU4NTFhMmMzZjNlMmUzMDU3OWU0OTg3YTJmMjVjNjE4OGZjZTVjZGYzMzliN2Q1YzljMjgifQ==

Nói xong Đỗ Chính xoay người rời khỏi, mang theo lửa giận ngùn ngụt.

Ads
';
Advertisement
x