Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.
Trước khi anh đến đây cũng nghĩ đến chuyện này sẽ không được suôn sẻ lắm, nhưng không ngờ nó sẽ không được suôn sẻ để mức này. Chỉ mới qua vài năm mà cấp dưới cũ của anh đã kiêu căng đến mức leo lên đầu anh để khoe khoang rồi.
Lòng người dễ thay đổi thật đấy.
Giang Nghĩa thở dài ung dung điềm tĩnh nói: "Có phải anh nghĩ sau khi tôi từ chức chiến thần thì tôi không không làm gì được anh nữa hả, Dương Tuấn Chỉ?"
Dương Tuấn Chí mỉm cười: "Anh cũng nói rồi còn gì? Bây giờ anh không bằng cả một cái rắm nữa, vậy mà anh còn muốn ra lệnh, phạt đuổi tôi đi giống như trước kia ấy hả? Nên nhớ, anh đã bị tôi dẫm dưới chân rồi!"
"Ùm."
Giang Nghĩa gật đầu giơ tay lấy một cái hộp đẹp đẽ trong túi ra, anh mở chiếc hộp ra rồi lấy cái con dấu trong đó ra - đó là con dấu của chiến thần!
Anh từ từ tiến lên hai bước rồi đặt con dấu lên trên bàn.
"Thế thì anh nên nhìn cho kỹ xem đây là cái gì?"
Cái gì đây?
Dương Tuấn Chí nhìn con dấu trên bàn bằng ánh mắt vô cùng nghi ngờ, sau đó từ đầu đến chân anh ta lạnh lẽo, máu cả người anh ta cũng lạnh ngắt.
Anh ta nhận ra đây là con dấu!
Tuy Dương Tuấn Chí xuất ngũ nhiều năm rồi nhưng dù sao thì anh ta cũng từng làm việc trong quân đội, tất nhiên anh ta vẫn nhận ra con dấu.
Anh ta hoảng sợ nhìn con dấu trên bàn một chút sau đó lại nhìn Giang Nghĩa, anh ta nói bằng giọng run rẩy: "Anh... Không đúng, anh đã từ chức rồi cơ mà? Tại sao anh vẫn còn con dấu chứ?"
Giang Nghĩa mỉm cười.
Dương Tuấn Chí nuốt nước bọt, nếu Giang Nghĩa vẫn còn giữ con dấu trong tay thì đồng nghĩa với việc Giang Nghĩa khôi phục lại chức vị chiến thần hoặc anh chưa từng từ chức.
Dù là loại nào thì chắc chắn người như Dương Tuấn Chí không thể trêu chọc nổi!
Anh ta sợ tới mức mặt trắng bệch, khi vừa định xin lỗi Giang Nghĩa thì lại nghĩ đến một tin tức nhỏ, anh ta lại nhìn chằm chằm con dấu trên bàn thêm một lúc
nữa.
Anh ta nhanh chóng cười to.
"Anh muốn trêu tôi đấy hả Giang Nghĩa?"
Dương Tuấn Chí giơ tay cầm con dấu trên bàn lên nghịch, sau đó cười nói: "Từ trước đến giờ con dấu của chiến thần đều được làm bằng vàng nguyên chất, hình dạng của cái con dấu này khá giống hàng thật đấy nhưng vấn đề là nó không được làm từ vàng nguyên chất.
"Đã đen sì lại còn bẩn thỉu như thế nào, anh làm bằng cái gì thế? Than đen à?"
Dương Tuấn Chí đặt mông ngồi xuống.
"Anh được đấy Giang Nghĩa, suýt chút nữa tôi bị anh lừa rồi. Nhưng mà anh nghèo như thế lấy đâu ra con dấu làm bằng vàng nguyên chất cơ chứ"
Giang Nghĩa dở khóc dở cười trước tình huống trước mặt.
Cấp trên muốn biểu hiện sự coi trọng với Giang Nghĩa, nên khi làm con dấu mới đã cố ý hạ lệnh dùng vàng đen để làm.
Ai ngờ ánh mắt của Dương Tuấn Chí lại kém như vậy, mới xuất ngũ vài năm mà đã không nhận ra hàng thật, anh ta còn nói đây là đồ giả làm bằng than đen chỉ bắt chước được dáng vẻ bên ngoài.
Buồn cười thật đấy.
Giang Nghĩa cũng không có ý định giải thích thêm, không để ý nói: "Anh quan sát tỉ mỉ lắm đấy Dương Tuấn Chí, vừa nhìn thoáng qua đã biết đây là đồ giả rồi. Được thôi tôi không lừa anh nữa, tôi cũng không ở đây nữa đâu, tạm biệt."
Anh xoay người đi khỏi.
Vừa đi đến cửa, đột nhiên Giang Nghĩa dừng lại quay đầu nhìn về phía Dương Tuấn Chí: "Anh thật sự không muốn nghĩ thêm một chút nữa à? Nếu bây giờ tôi đi khỏi đây, sau này anh có quỳ xuống van xin để xem xét cho tôi thì chưa chắc tôi đã đồng ý đâu."
Quỳ xuống van xin anh hả?
Ha ha ha ha!
Dương Tuấn Chí nhìn Giang Nghĩa như nhìn một thằng ngốc, anh ta cười đau hết cả bụng.
"Đã từng thấy người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy người không biết xấu hổ đến mức này"
"Anh nghĩ anh là ai hả Giang Nghĩa?"
"Tỉnh lại đi! Anh đã không còn là chiến thần lâu rồi, bây giờ đến một công việc tử tế anh cũng không có để làm thì lấy cái gì mà chống lại tôi? Anh có tư cách đó à?"
"Phượng hoàng mất địa vị không bằng một con gà."
"Bây giờ anh không bằng cả một con chó nữa đấy, anh Giang Nghĩa ạ!"
Giang Nghĩa không hề cảm thấy tức giận vì mấy câu mắng chửi của Dương Tuấn Chí, anh nhìn mặt Dương Tuấn Chí bằng ánh mắt lạnh như băng giống như đang nhìn một người chết vậy, anh không nói thêm một câu nào mà rời khỏi đó.
Trên đường về, Giang Nghĩa gọi cho cấp trên của Dương Tuấn Chí là Viên Hải bằng số điện thoại chuyên dụng của chiến thần.
Mười phút sau.
Trong văn phòng tổng giám đốc Dương.
Dương Tuấn Chí đang dựa vào ghế sofa uống bia thì ai đó mở cửa ra, một người đàn ông cao lớn đi đến, người này là cấp trên của Dương Tuấn Chí - Viên Hải!
Dương Tuấn Chí vừa nhìn thấy Viên Hải đi đến thì nhanh chóng để bia xuống đứng dậy cười ha hả nói: "Anh Viên, anh đang rảnh nên mới tới chỗ em có đúng không ạ?"
Viên Hải lộ vẻ hờ hững làm như tùy tiện hỏi một câu: "Nghe nói, sếp cũ của chúng ta vừa đến hả?"
Dương Tuấn Chí vui vẻ cười khúc khích.
"Anh nói đến Giang Nghĩa à? Đúng vậy, anh ta vừa đến đây.
"Tên này vẫn coi bản thân là chiến thần, vừa mở miệng đã muốn cướp quyền xử lý thi thể của Thôi Oánh trong tay ông cụ Thân, anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Anh ta bị em mắng một trận cút về rồi"
Viên Hải không thay đổi sắc mặt hỏi tiếp: "Tôi nghe nói anh ta còn để lại một cái con dấu ra đúng không?"
"Ngài biết cả cái này sao?" Dương Tuấn Chí giơ tay lấy con dấu kia ra đặt trên chiếc bàn.
"Anh Viên anh xem này, tuy con dấu rất giống với con dấu thật nhưng đồ giả vẫn là đồ giả!"
"Đầu tiên nó không được làm từ vàng nguyên chất, thứ hai trên con dấu lại được khắc chín con rồng! Mọi người đều biết con dấu của chiến thần chỉ khắc một
con rồng, tên ngốc Giang Nghĩa này lại không biết kiến thức thông thường này, người này còn từng làm chiến thần nữa chứ, xấu hổ thay anh ta luôn"
Viên Hải hơi nhếch mép.
Anh ta chậm rãi nói: "Nghe nói cấp trên mới phong một chiến thần mới, cấp trên đã lệnh chế tạo riêng một con dấu để lộ rõ địa vị đặc biệt của người đó, con dấu này được điêu khắc chín con rồng"
Dương Tuấn Chí nghe thấy vậy thì nụ cười trên môi cũng vụt tắt.
Viên Hải tiếp tục nói: "Hơn nữa con dấu Long Tương được đúc bằng vàng đen có giá trị hơn vàng nguyên chất, toàn thân nó đen nhánh lại còn lạnh như băng!"
Lạch cạch, Dương Tuấn Chí không cẩn thận đụng phải chai bia trên bàn.
Anh ta nuốt nước bọt nhìn về phía “con dấu giả” bằng ánh mắt hoảng sợ, một dự cảm xấu chợt ập đến.
"Anh Viên, cuối cùng anh muốn nói đến điều gì?"
Viên Hải cầm con dấu làm bằng vàng đen lên, nói với vẻ mặt không cảm xúc: "Tôi nói cho cậu biết đây là con dấu vàng đen tượng trưng cho địa vị cao quý của chiến thần mới. Còn cậu dám ép chiến thần phải ăn cơm thừa của cậu hả?"
"Vị chiến thần mới này là cấp trên mới của cậu đấy."
"Dương Tuấn Chí, cậu.."
"Sếp cũ, biến, biến thành... Sếp mới rồi à?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất