Giang Nghĩa vẫn bình tĩnh chờ đợi, sắc mặt anh không hề thay đổi chút nào. 

Sau nửa tiếng chờ đợi, cuối cùng Dương Tuấn Chí cũng ăn xong bữa trưa, anh ta cầm khăn ăn trên bàn lên lau miệng, rồi anh ta quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt của Giang Nghĩa. 

"Ái chà, đây có phải là chiến thần Giang Nghĩa sếp cũ của tôi không nhỉ?" 

"Ngọn gió nào thổi ngài đến tận đây thế?" 

"Ơ kìa ơ kìa, vì sao ngài vẫn đứng ngoài cửa như vậy chứ? Nào mau mau, mời ngài vào trong!" 

Vì sao anh vẫn còn đứng ở ngoài cửa ấy hả? Ha ha, anh ta cố tình không thèm để ý đến anh mà bây giờ lại dám nói ra những câu như vậy cơ à? 

Con người giả tạo như Dương Tuấn Chí tất nhiên có thể nói ra được những câu như vậy! 

Giang Nghĩa cũng không hề cảm thấy tức giận. 

Anh vừa bước vào vừa nói: "Nếu như không có chuyện gì thì tôi cũng không dám đến làm phiền giám đốc Dương, hôm nay đến gặp anh là vì tôi cần anh giúp tôi một chuyện." 

Dương Tuấn Chí lập tức cười lớn làm mấy vết nhăn cũng hiện rõ trên mặt anh ta. 

"Cần tôi giúp đỡ hả?" 

"Ối dồi ôi sếp cũ của tôi ơi, ngài đang nói gì thế? Anh cần tôi làm việc gì mà lại không dùng đến “mệnh lệnh” như lúc trước thế? Sao anh lại dùng đến chữ “nhờ giúp đỡ” này rồi hả?" 

"Anh nói như thế làm tôi ngại chết đi được ấy." 

Ngoài miệng thì anh ta nói nghe hay lắm, nhưng giọng điệu quái gở đó lại làm cho người ta không thoải mái. 

Giang Nghĩa không để ý đến nói thẳng: "Chắc hẳn anh cũng đã biết mục đích tôi đến đây, tuy cô Thôi Oánh đã không may qua đời nhưng trong cơ thể của cô ta vẫn còn rất nhiều bí mật. Chuyện này rất nghiêm trọng nên tôi hy vọng có thể đưa thi thể của cô Thôi Oánh đi để tiếp tục khám nghiệm phân tích thêm một lần nữa" 

Dương Tuấn Chí vừa nghe thấy anh nói như vậy sắc mặt anh ta nhanh chóng thay đổi. 

Anh ta nói bằng giọng điệu không dễ chịu lắm: "Chuyện này tôi không giúp được anh đâu sếp cũ à, cô Thôi Oánh là người của ông cụ Thân, tại sao anh lại muốn cướp thi thể với người ta cơ chứ?" 

Giang Nghĩa nói: "Trước khi chết Thôi Oánh từng vạch trần bộ mặt kinh tởm của ông cụ, chính ông cụ Thân đã ép cô ta đến bước đường này, chẳng lẽ anh còn có suy nghĩ giao thi thể của cô ta cho ông cụ để ông cụ tùy ý giày vò ư?" 

Dương Tuấn Chí nhún vai: "Dù anh có nói đúng thì tôi cũng không thể giúp anh được, chuyện này không hợp phép tắc." 

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày. 

Xem ra Dương Tuấn Chí vốn không muốn giúp đỡ, vì thế anh lại hỏi: "Cuối cùng phải làm gì thì giám đốc Dương mới chịu giúp tôi?" 

Dương Tuấn Chí nhìn Giang Nghĩa từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười đặt mông xuống ghế, anh ta ném cái chân giò heo ăn còn thừa lại xuống dưới mặt đất. 

Con chó Shar Pei kia nhảy xuống liếm ăn ngay lập tức 

Dương Tuấn Chí chỉ vào cái chân giò lợn đó rồi nói: "Anh ăn xong bát cơm này có thể tâm trạng tôi sẽ vui hơn đấy, có khi tôi lại mở cho anh cái cửa sổ." 

Khuôn mặt của Giang Nghĩa trở nên lạnh lùng. 

"Dương Tuấn Chí, anh bảo tôi ăn cơm thừa của anh lại còn phải ăn cùng con chó Shar Pei này hả?" 

Dương Tuấn Chí giang hai tay ra: "Là đàn ông phải biết co biết duỗi, sếp cũ đừng nói anh không hiểu lí lẽ đó chứ? Nếu anh chịu ăn thì tôi sẽ giúp anh một tay, còn không muốn ăn thì cút ra ngoài đi" 

Dương Tuấn Chí nhìn Giang Nghĩa bằng vẻ trêu tức, năm đó anh ta làm lính dưới tay Giang Nghĩa không ít lần phải chịu khổ sở, ngày hôm nay tình thế đã thay đổi cuối cùng anh ta có thể mạnh tay trả thù rồi! 

Dương Tuấn Chí nhìn đồng hồ trên tay một chút rồi nói: "Anh tự quyết định xem nên chọn thế nào đi. Nhưng mà vì không có nhiều thời gian nên tôi chỉ cho anh ba phút thôi, nếu trong ba phút anh không đưa ra lựa chọn thì tôi phải đi rồi

Dồn ép từng chút một 

Dương Tuấn Chí xứng đáng với danh tiếng nham hiểm độc ác. 

eyJpdiI6IitCWitCZURSd0c2TktSZUV6VjhuOWc9PSIsInZhbHVlIjoiYXI3YmN6bEJqazlTUXdUOTg2NnNTNWMrQnp2VHFNa1diMUZ0NjU5Q0RnWjRYQ1l1Q2FkcGVnSTc0d3N0Y0N6QU1JTm15OTZlWlRCTElLcXFcL0lZcE1UUndVQ2dLQUZ0M3BINHlERmFxY1BwbTVwRitEY0pkeDV4SnV3RUxpaDVvNTBjVWE2ZWhcL25uQk9lbEQ3cHExSExCTW1KaHRiZzZDQlQrbzd4bk9nSUJCVWd5clJKckk0SmdUd2Z5VTR6V1M0VGNMM2ZmbjNEQmFYOUFSMlprT005dFpqZlk5c1ZkNUxtMjlNS204RFE1aFBrUXBVcjZPN2NMTHQySjlGOSsxWVlCYWZJTUR6M0tBNzBTbGxUVHRuV3oxa0VBSWNqOEd1MXFpbnkxUXk3Zz0iLCJtYWMiOiIzYTBlNTc1ODBjMzIwMjUzZjQzYmYwNjY1Njg3NzRlYmJmYmZjNjBiZWU2OTA2YTUxNDdiNzdkNTI1NzliM2VlIn0=
eyJpdiI6InltcVZTN2NPZFZQYlZsYU13cENcL25nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkxzbXdYVys1cVpTNVRKYnArWmdIRm4wejdLcThxSk5XN2dPYVlWdEpUR1J6akNPbVFXN0NpeDRnN1I1NmgySWVLeDJNdVQzME9qQVwvUTQ4REJIY2R5WmVcL2RvbHFSNG15ZEJ2Z2VIZ1VkNjV3TE4xRW01RXZwdVlYZzRPdDJtalwvb05DZ0JSb09xSDRtbGN4aTNyc2p6dk5VTHA3cVNJQkI2VDYwbmNUN0pNYVNCXC9cLzlZYThUakpEQXl4VzZ1OTJaWGwrYXhEK1lDQWxYVFQ1RFlyVmxhKzFlSXZvTTgxMGtcL1ArR1hvbnM2NStLQlNncnMwbEVqVnV5U3VuQXRlQmdIQnlEWGRMb0Vtclk5OStJdnpLYmRLa1wvQlRXc2RJNmw4UUdJTzF5R0ViMWpaRmFWMGxDRk1DQVF6SEdrdlNQZGhSSEQxcW0xS3NGZG5JTUtPYkIwdlltWkI3R3cwTGpqdDFBSnoxZzFZbHZ3ZWI0dXRUTzRZYSsramFSZUxVVFk1cUdXSzA3ZkNUdVBuSXlhZG95eW5iWW9vemRUVTlxV2hSeVRWUjlaWGV3cU51dVQ0VldQVGZMK0wyTjl0bFRCZ0dHM1cycHk1MnNpWU9GbGZqa0JIM25ndGJMZFpVY0wzRzJNa1JUWnRXbEE5XC9mNERCSzJybXMyb09XcmlTVWxkTEF1V3BTQ3lKbHI2TXJ5SVlENE5RPT0iLCJtYWMiOiI5YWFlMGRjOTkxMTY4NGYzYTZlZjNmOTMzNDA4OWQ2ZDQ4ZjNjMWQxM2E5OTJlZThjNjkxNDhjOGJiNmMwNDRjIn0=

Từng có được và cũng từng mất đi, cuối cùng cũng chỉ như vậy mà thôi.

Ads
';
Advertisement
x