Thôi Oánh đã chết nhưng thi thể của cô ta vẫn được mọi người chăm chăm nhìn theo. 

Phải biết là Thôi Oánh đã uống bột Phệ Tâm, có thể trên người cô ta còn tồn tại rất nhiều bí mật, cho dùai là Giang Nghĩa hay là ông cụ đều có đầy đủ lý do để đưa thi thể này đi. 

Nhưng vấn đề là hai hổ đánh nhau chắc chắn sẽ có thương vong. 

Ai có thể bỏ qua cho ai đây? 

Chiến lực chủ yếu bên Giang Nghĩa là tamna đại Hoàng Kim, còn lúc này bên ông cụ Thân đã có gần hai trăm người. 

Nhìn số lượng người thì ông cụ Thân chiếm ưu thế nhưng không đồng nghĩa ông cụ Thân có thể dễ dàng mang thi thể đi được. 

Thấy tình hình cả hai bên hết sức căng thẳng, lúc này người tổ chức đứng ra nói. 

Là người tổ chức, đương nhiên anh ta không muốn thấy hai thế lực lớn đánh nhau trên địa bàn của mình rồi, nếu như thế thì chắc chắn sẽ hủy hoại mọi thứ nơi đây. 

Vì thế anh ta đã đề ra một cách có vẻ rất công bằng. 

Anh ta nói: “Ông chủ Giang, ông cụ, thi thể này nên xử lý thế nào, thật ra thành phố Yến có một người quản lý rất nghiêm ngặt chuyện này, đó là đồng chí Dương Tuấn Chí. Tôi biết hai người đều muốnmd đưa thi thể đi nhưng có tư cách mang đi không thì hai vị không làm chủ được rồi. Hai vị à, trong hai người ai có thể 

lấy được quyền xử lý thi thể từ chỗ Dương Tuấn Chí thì người đó có thể mang thi thể đi, hợp tình hợp lý hợp pháp, lại không cần gây chiến với nhau, há không phải tuyệt vời sao?” 

Nói như vậy cũng đúng. 

Giang Nghĩa và ông cụ Thân đều đồng ý. 

Đối với ông cụ Thân mà nói thành phố Yến là phạm vi do ông ta khống chế, muốn lấy được quyền xử lý thi thể nhỏ nhoi kia không phải rất dễ dàng sao? 

Ông ta sai người đi tìm Dương Tuấn Chí, tin rằng rất nhanh sẽ có thể lấy được nó. 

Còn về Giang Nghĩa thì lại có suy nghĩ riêng của mình. 

“Tôi sẽ đích thân đi tìm Dương Tuấn Chí.” Giang Nghĩa nói. 

“Hả? Chỉ huy à, anh không cần đích thân đi đâu, em đi là được.Song Ngư nói. 

Giang Nghĩa phất tay, kiên trì muốn tự đi. 

Chỉ vì Giang Nghĩa quen Dương Tuấn Chí này, không chỉ là quen biết mà Dương Tuấn Chí còn từng là một người lính dưới trướng anh nữa! Chỉ vì năm đó Dương Tuấn Chí tham sống sợ chết, sau khi bị Giang Nghĩa phạt nặng thì thẳng tay đuổi ngay. 

Ai ngờ được sau này Dương Tuấn Chí lại đến thành phố Yến, lúc này lại dính líu với Giang Nghĩa. 

Điều duy nhất cần phải chú ý là... 

Dương Tuấn Chí chỉ nghe nói Giang Nghĩa đã từ chức ở Giang Nam, không còn là chiến thần nữa, nhưng vẫn không biết chuyện Giang Nghĩa sớm đã lấy lại ấn chiến thần ở thủ đô. 

Cái này có thể sẽ dẫn đến nảy sinh một số vấn đề. 

Cho dù thế nào thì Giang Nghĩa cũng phải đến đó một chuyến, đích thân đến gặpgd mặt người đã từng là cấp dưới của mình. 

Sau khi sắp xếp xong chuyện ở đây, đích thân Giang Nghĩa đi thẳng về tòa nhà Tần Chí, tìm Dương Tuấn Chí lấy quyền xử lý thi thể về. 

Nửa tiếng trôi qua, Giang Nghĩa đã đến trước cửa tòa nhà văn phòng của trụ sở chính tòa nhà Tần Chí. 

Sau khi nói rõ ý định đến đây, lễ tân đưa Giang Nghĩa đến một nhà hàng trong tòa nhà, bây giờ đang là giờ cơm trưa, Dương Tuấn Chí đang dùng bữa trong phòng riêng của mình. 

Lễ tân để Giang Nghĩa tạm thời đứng trước cửa, sau đó đi vào báo cáo với Dương Tuấn Chí. 

“Tổng giám đốc Dương, có một người tự xưng là Giang Nghĩa muốn gặp anh, nói là có chuyện muốn bàn, bây giờ đang đứng trước cửa. 

Sau khi Dương Tuấn Chỉ nghe xong thì không phản ứng gì. 

eyJpdiI6IkwxUlZtbVgrVkZvNWJYWlQ2NkZlYVE9PSIsInZhbHVlIjoiQzNqNE9JUDh2ZWM0c3ZhRGJKd3hnOCsrXC90WCt6Z2NBbjUrOG9WT1NnYmRJTmJUZzJTbVU0VDVuWXNvTHJzS1FzWUhzZlEzK0srZ0tyb0t3RTBldmVqSDRueWcrXC9RYlBONHoxY1VMTlNLNkROVndmOVNWdEU1WVkzSnRtbVRJclhabkFYUkRmRitPQXhtM0RUNFBTWjBMZFY5alkybGtUQmQ5YVJwb1wvQzM3TTRLeGlEb1c5Y2lYc0RPV3YrWVwvSGZMTDVIZ0pweUtUTnZlV3diUit5MUwralNEVkVWYjJEeVcxS2hPTE1jUm1HZm0wSlVJdzdyVk1JS3h0bHBPc3lKeWtxc1BWd25DNCtKMFpwcFRcL0c2YlQwaEJBZVwvcGN6NnVLN1BTM1BOY1pIWlwvcU5XTkFUOGIxT3Q0QlhCZlZUVVpGS1NNMktpeHJ2QzdNaHIzTndpajZXRGpIRzZVTDRtVkZGRnNaQXk0ND0iLCJtYWMiOiI0OTYwMTY1NDY5ZjAxZjBiZjkyOWZkYjRjOWE4ZTJhODhkZDkyMmQ5NmE3MDY0NDQwMDlmN2QwNzVmNDY4MGQyIn0=
eyJpdiI6Im9nVGFZQTJ4eHVmV1hKNFZpWjlzcWc9PSIsInZhbHVlIjoiMld4TFVaY0t4N3J3RmU4RUpKVzBWbzZOU1hMOTZPelpXTlFrdWcwSGFkV2M2dVB2UnMxaG9ySHU1YWhCSnM0NkQwV21pRUZNc0FFNkVDdVdVN0lwSHhZOENnOTFYK2hDOGxMYjBLYk1TaG9TV2ZrQUNlaHdlZlRFMVFRMyt3NFVUajc4WmFGXC9kT3ZDQ2lNVjcrNXhIbzJJcVpJbGllT00wVmFSR0FDNU5JenQyVU1UQTkzQmQ0eFZTRWZ2TnFOOUd6SFFlYXpaa01sR01RNzJyT2VxaVVLR1wveHloUDJtNmhLNVp4Y0tvamszMUxQc3d1QWtHQ2ZHOGZZMVwvXC9EdDhPTk1aY2FvcXprcVpBNlwvOWt3WDVtZjNHS3hKQzFIQjd4RUtBeUxoWHExOGNaSVFqekpTZ1dEc0phcXFyTGlvSU5rR0pDQ0l2UDlzNEo0eEZSdFFIcjhiOEtwMm1pXC9IVUt1YWJUc1Z4d0dVcnpUbExySmZEWjF0WSt1ajJMQTh3S0llNHV1YTJhWTZMbUxxZXg1M1ZHYmVZek1uM1FGS2dMZkxuczlIVVErMmJqM3VabElVWFZET3RMdHpvMXZ4cCIsIm1hYyI6IjRmYWNkNGQ2MWVkNGJlYzY5ZTE4Yzc5NjEzMzU0NDJlZTczZDljMTg0YWJmZTc5YTNmYzc2OWI2ZjU0MmE1MjMifQ==

Dương Tuấn Chí ăn rất chậm, hơn nữa còn cố ý ăn rất lớn tiếng, cứ như muốn cho người đang đứng ngoài cửa nghe vậy.

Ads
';
Advertisement
x