Sự thật như vậy đúng là khiến người ta sợ hãi.
Nhưng có ai ngờ được một Thôi Oánh xuất sắc lại phải trải qua một cuộc sống thảm hại như thế? Quả thật còn không bằng một con chó.
Thôi Oánh tiếp tục nói: “Điều đáng hận nhất chính là bột Phệ Tâm không hề có thuốc giải, thứ gọi là thuốc giải chẳng qua chỉ là tạm thời ngăn chặn chất độc trong một tháng mà thôi!”
“Kể từ đó, mỗi tháng tôi đều phải xin thuốc từ chỗ ông cụ”
“Quanh đi quẩn lại, cho đến khi bị ông ta khống chế hoàn toàn.
“Tôi biết chắc chắn không chỉ một mình tôi bị khống chế như thế, còn có rất nhiều người tai to mặt lớn quyền cao chức trọng nhưng thật ra đều bị ông cụ Thân khống chế cả!”
“Đây là lý do tại sao tập đoàn Hoa Thượng có thể trở thành một nhân vật to lớn ở thành phố Yến trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, khống chế toàn bộ mạch máu kinh tế của thành phố Yến.”
“Hôm nay, tôi phải vạch trần tập đoàn Hoa Thượng và bộ mặt đáng ghê tởm của ông cụ Thân ra!”
Nói đoạn, Thôi Oánh lại chỉ lên chiếc hộp trên bàn nói: “Bên trong chiếc hộp là thuốc giải của tháng này, nhưng tôi không định uống nó, so với việc sống hèn mọn như thế thì chi bằng oanh liệt chết đi cho xong!”
“Không được tự do chi bằng chết đi vậy!”
Thôi Oánh đã gắn giọng để nói ra câu nói cuối cùng ấy.
Cảm xúc của cô ta đã hoàn toàn bộc lộ ra hết.
Không ai có thể ngờ bên trong một cô gái yếu ớt kia lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn như thế, vì chống lại kẻ địch mà có thể từ bỏ sinh mạng của mình.
Trong nháy mắt, mắt mọi người đã ngấn lệ, nảy sinh một cảm giác khâm phục với Thôi Oánh.
“Đả đảo tập đoàn Hoa Thượng, đả đảo ông cụ Thân!”
“Đả đảo tập đoàn Hoa Thượng, đả đảo ông cụ Thân!”
“Đả đảo tập đoàn Hoa Thượng, đả đảo ông cụ Thân!”
Người hâm mộ đã hoàn toàn bị tình cảm chi phối, không khống chế được nên đã hét lớn lên, không cần biết ông cụ Thân có phải là vua của thành phố Yến không nhưng họ cũng phải chiến đấu đến cùng!
Là Thôi Oánh đã dùng mạng mình để cảm hóa họ.
Thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng Giang Nghĩa cũng hiểu vì sao lúc sáng Thôi Oánh lại nói những lời đó.
Ban sáng, Thôi Oánh nói tối nay sẽ mang lại một buổi biểu diễn đặc sắc cho Giang Nghĩa, sẽ khiến Giang Nghĩa vô cùng hài lòng.
Đúng là vậy thật, Giang Nghĩa rất hài lòng.
Ông cụ Thân là tử địch của Giang Nghĩa, bây giờ Thôi oánh vạch trần bộ mặt thật của ông cụ Thân trước mặt mọi người, đúng là đã giúp Giang Nghĩa, hơn nữa còn trả giá bằng tính mạng mình.
Như vậy ai lại không cảm động cho được?
Giang Nghĩa cảm động nhìn sang Thôi Oánh, đồng thời nhớ đến một câu nói: kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình.
Mặc dù Thôi Oánh không thân với Giang Nghĩa.
Nhưng Thôi Oánh biết Giang Nghĩa và ông cụ Thân là tử địch, mà Thôi Oánh và ông cụ Thân cũng có mối thù không đội trời chung, ông cụ Thân là kẻ địch của Thôi Oánh, còn Giang Nghĩa lại là kẻ địch của ông cụ.
Nên đương nhiên Thôi Oánh đã xem Giang Nghĩa như bạn bè.
Đây cũng là lý do mà Thôi Oánh chọn tìm đến Giang Nghĩa để bảo vệ mình.
Cho dù trước đây họ không hề quen biết nhau.
Giang Nghĩa cũng không phụ sự tin tưởng của Thôi Oánh, anh đã bảo vệ được cô ta, để Thôi Oánh có đủ thời gian có thể nói ra hết những lời trong lòng, vạch trần bộ mặt ghê tởm của ông cụ Thân trước mặt mọi người.
Vở diễn này, ông cụ Thân được diễn vai phản diện một cách rất chính đáng.
Không lâu sau lại có thêm gần hai trăm người kéo đến.
Ông cụ Thân đã vội đến nối sắp mất đi lý trí, hét lớn lên: “Bắt lấy, bắt lấy hết cho tao! Lôi con khốn trên sân khấu kia xuống đây!”
Lúc tình cảnh không còn không chế được nữa thì một tiếng cười của Thôi Oánh đã khiến mọi người yên lặng.
Cô ta cười điên cuồng, cứ cười mãi, cười đến nỗi mọi người đều phải im lặng nhìn cô ta.
Sau khi cô cười xong, Thôi Oánh nhìn ông cụ Thân nói: “Ông nghĩ tại sao tối nay tôi lại dám đứng ra chỉ tội một đao phủ tội ác chồng chất như ông? Nếu như tôi đã dám đứng ra thì cũng không có suy nghĩ sống sót bước xuống sân khấu này!”
“Tôi sẽ không uống thuốc giải ông đưa, nhưng tôi cũng sẽ không chọn chết dưới bột Phệ Tâm của ông!”
Nói xong, Thôi Oánh mở hộp ra, lấy ra một lọ thuốc nói: “Đây là bình thuốc độc mà tôi nhờ người khác chuẩn bị, cho dù tôi có chết thì cũng phải chết trong tay mình chứ không phải chết trong tay một lão khốn như ông!”
Dứt câu, Thôi Oánh mở nắp bình thuốc ra, uống thuốc độc trong đó trước mặt mọi người.
Đúng là một trinh tiết liệt nữ.
Rõ ràng thuốc giải của bột Phệ Tâm được đặt ngay trước mặt nhưng cô ta lại từ bỏ hy vọng tiếp tục sống, thà rằng chết cũng không thỏa hiệp.
Hơn nữa cho dù chết cũng tuyệt đối không chết trong sự giày vò của bột Phệ Tâm!
Mọi người có mặt lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc.
Sau khi Thôi Oánh uống thuốc độc thì vứt chiếc bình sang một bên, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cũng sắp xong rồi, lời tôi muốn nói cũng chỉ đến đây thôi, sau đây chúng ta sẽ tiếp tục chương nhạc lúc nãy chưa hoàn thành”
Cô ta lại ngồi xuống, đôi tay đặt lên piano, sau đó tiếp tục đàn, cô ta đàn tiếp từ đoạn cao trào bị ngắt ngang lúc nãy!
Chương nhạc đi vào phần cao trào nhất.
Sinh mệnh của Thôi Oánh cũng đã đến đỉnh điểm, nó đang bị thiêu đốt một cách điên cuồng.
Cô ta tập trung việc đàn của mình.
Thôi Oánh, cô ta xứng với bốn chữ “Thần tượng ưu tú”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất