Ông ta đẩy ba ly rượu đến trước mặt Lư Á Hiên: "Nào, uống đi, xin lỗi anh Tiền" 

Lư Á Hiên có chút tủi thân khẽ cắn môi, nước mắt cô ấy đã sắp rơi xuống. 

Cô ấy không thể uống được nhưng lại không thể không uống. 

Do dự, đấu tranh, hoang mang! 

Tiền Hâm đợi hơn mười giây thấy cô ấy vẫn không uống thì hoàn toàn tức giận: "Không uống đúng không? Không nể mặt Tiền Hâm này đúng không?" 

Anh ta đứng dậy cầm ly rượu rót thẳng từ trên đầu Lư Á Hiên xuống! 

Cả một ly rượu được đổ lên đầu Lư Á Hiên. 

"Trong cái trường này, không ai dám chống đối tôi cả!" 

Nước mắt Lư Á Hiền rơi xuống một cách không có tiền đồ, lòng tự tôn mạnh mẽ của cô ấy hoàn toàn tan vỡ, trước quyền lực tuyệt đối, cô ấy phát hiện ra lòng tự trọng và ước mơ của mình thật rẻ rúng biết bao. 

Chính vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. 

Giang Nghĩa vốn im lặng không lên tiếng đột nhiên nhấc chân đạp lên mép bàn, sau đó đá mạnh một cái, đá cả cái bàn về phía đối diện. 

Anh dùng sức đá về hướng của Tiền Hâm. 

Vì vậy, trong nháy mắt, Tiền Hâm đã bị kẹt giữa bàn và tường, mép bàn đè lên bụng anh ta, đóng chặt anh ta vào tường không thể cử động. 

"A... đau, đau đau đau..." 

Tiền Hâm cố gắng hết sức để đẩy chiếc bàn ra xa, nhưng Giang Nghĩa mạnh đến mức ghì chặt anh ta vào tường, không thể di chuyển dù chỉ một bước. 

"Giúp tôi coi!" 

Tiền Hâm hét lên mới khiến ông Lưu và những người khác muốn giúp đỡ muốn đẩy chiếc bàn ra xa, nhưng không ngờ sức mạnh của bốn năm người còn không mạnh bằng một mình Giang Nghĩa! 

Ông Lưu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Tiền Hâm thì trở nên lo lắng, ông ta nhặt chiếc ghế lên muốn đập vào Giang Nghĩa. 

Con kiến cỏn con tự tìm đường chết. 

Giang Nghĩa không thèm nhìn ông ta lấy một cái, một tay dùng làm đao chém từ trên xuống dưới, chiếc ghế bị chẻ làm đôi, ông Lưu nằm thẳng cẳng trên mặt đất không rõ sống chết. 

"A!!!" 

Mấy nữ sinh sợ hãi kêu lên, nháo nhào trốn vào một góc không dám động, những nam sinh khác cũng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ra tay với Giang Nghĩa nữa. 

Lư Á Hiền quay đầu nhìn Giang Nghĩa, quả thật cô ấy không thể tưởng tượng được đồ bỏ đi thường bị cô ấy bắt nạt giờ đây lại mạnh mẽ như vậy. 

Cô ấy hông biết Giang Nghĩa là chiến thần! 

Chỉ thấy Giang Nghĩa hơi khom người nhìn Tiền Hâm, lạnh lùng nói: "Xin lỗi." 

Xin lỗi? 

Tiền Hâm phì cười: "Xì, mày là cái thá gì mà cũng xứng kêu tao xin lỗi? Ba tao là chủ nhiệm khóa và là dòng chính của ông Tiểu Cảnh từ tập đoàn Hoa Thượng đấy!" 

Dòng chính của Tiểu Cảnh? 

Vậy thì chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo và to gan đến mức dám tùy tiện bắt nạt cháu gái của Lư Ôn Du. 

Tuy nhiên, Giang Nghĩa không quan tâm đến những điều này. 

Giang Nghĩa thậm chí còn giết luôn cả con trai ruột của Tiểu Cảnh, anh mà sợ anh ta sao? 

Anh ta còn chưa nói xong, Giang Nghĩa đã dùng sức đẩy cái bàn về phía trước thêm vài phân. 

Cạnh bàn dán chặt vào bụng Tiền Hâm, giống như một con dao rựa sắc bén đè lên bụng anh ta khiến anh ta đau muốn chết đi sống lại. 

"A~~!!!" 

“Xin lỗi” Giang Nghĩa lặp lại. 

Tiền Hâm chỉ hét lên trong đau đớn nhưng không xin lỗi, vì vậy Giang Nghĩa lại lần nữa tăng thêm lực. 

Bụng của Tiền Hâm bị rách toạc đến nỗi đã có máu chảy ra, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của anh ta. 

Anh ta rốt cuộc nhịn không được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Xin, xin lỗi, tôi xin lỗi. Xin, xin lỗi.." Giang Nghĩa lạnh lùng nói: "Nói to lên, không nghe rõ" 

Tiền Hâm bất lực thở hổn hển và gầm lên: "Xin lỗi!!!" "Không phải nói với tôi, mà nói với Á Hiền!" 

Tiền Hâm sắp khóc đến nơi rồi. 

Anh ta nhìn Lư Á Hiên, đau khổ hét lên: "Lư Á Hiên, xin lỗi!" 

Sau khi anh ta hét xong, Giang Nghĩa mới buông chân thả Tiền Hâm ra, những người khác vội vàng chạy tới đẩy bàn ra, nhìn bụng Tiền Hâm, quần áo bị xé rách, bụng bị rách toạc ra chảy máu tươi. 

Đây là lần đầu tiên anh ta chịu thiệt sau ngần ấy năm tung hoành ngang dọc. 

Tiền Hâm thực sự không ngờ có người lại dám ra tay với anh ta, anh ta sẽ nhớ món nợ này. 

Anh ta nói với Giang Nghĩa và Lư Á Hiên: "Các người cũng dám ra tay với tôi ư, được, được lắm, tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, tôi sẽ khiến các người biết cái giá phải trả cho việc đánh tôi là gì?!" 

Giang Nghĩa gõ nhẹ bàn nói: "Được, tôi chờ cậu." 

Anh nói xong bèn kéo cánh tay tay Lư Á Hiên rời khỏi phòng riêng. 

Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người đi thẳng trở lại xe, Giang Nghĩa cởi áo khoác ra ném cho Lư Á Hiên. 

"Lau sạch nước đi." 

"Ồ" Lư Á Hiên như một đứa trẻ lau rượu trên người bằng chiếc áo khoác của Giang Nghĩa. 

Cô ấy vừa lau vừa lén nhìn Giang Nghĩa. 

Biểu hiện ngày hôm nay của Giang Nghĩa đã thay đổi ấn tượng của cô ấy về các chàng trai rất nhiều, thiện cảm của cô ấy dành cho Giang Nghĩa cũng tăng lên rất nhiều. 

Xe khởi động. 

Lư Á Hiên ngồi ở ghế sau thỉnh thoảng liếc nhìn Giang Nghĩa. 

“Này” Lư Á Hiên gọi một tiếng. 

"Hửm?" 

eyJpdiI6ImNrTTBBeitJSXFTQjVqNTcybk91TUE9PSIsInZhbHVlIjoiY2Fub1lNYVJEc1RLSFwvWEZ4ek10XC9EZE4xQ0RjK0tNRGpoQk1NeDNBeEpWd0JXOVA3eHBEZDAxaXRVRkRrSndOZW1sN2cxbmR0amdEWkJQVkIyS2NzRHBsR1lpTjNxc2xPKzR4U25zZmRzaDIzVTVvUEpucEwrTG9adlJIMWJrNm5LaDA4UVJtY0FzZmlyc3NCYU1mZFE9PSIsIm1hYyI6Ijk2OWQ1ZjYyOWJjYjYxY2ExNTAyZjgyMTYwYzQzMTM3OGRkZTE1ZDk4YjBkOTEzMGJmMDhjZjY4YTg0NzVmZmEifQ==
eyJpdiI6ImxBemd0QkNyZ0IyaGlkVFwvMStVeUp3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhSMGNJXC9qbFRORFJHcTlYQm9wQ2xuQyt4eEJvSGVtdzBERURwcWhSQkZkNFJRU0owbnZBMGtxK0NrM3M4MVVJcTlvQ3owQzJFcE5ZUldcL1c0MUZnZ0NCMmdrRElvdzZ4TFZ0QUZmMnE5ejZpcjN6V25Ybm1CcnZaXC9ZUFwvbCt4YUIyNWJZT29aaXc1R2NuWnhqYXJuSldnMzk1ZGZuakVxeXZHOVpFMERTaFVDRFhOYkJ1VlJlKzFKRmVDYTF6UHAiLCJtYWMiOiJjN2MyZDViNTVjZjBmNWIyZTY4YWJhNzkzOTE3YjNjZjZkNDU4M2Q3YzUxNzU5ZGI5MDA5ZjFkYzRkM2QyYjI0In0=

Sau đó, Lư Á Hiên dựa vào ghế sau xe nhìn ra ngoài cửa sổ, ngây ngốc nói: "Nhưng anh đánh Tiền Hâm để trút giận giúp tôi, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho tôi. Ba anh ta là chủ nhiệm khoá và còn là dòng chính của Tiểu Cảnh, nắm trong tay tư cách tiến cử, vì vậy hoàn toàn không còn suất nào trong đợt tuyển dụng của trường vào thứ Hai tới rồi.

Ads
';
Advertisement
x