Đôi tay Tiền Kiến Dân run rẩy: "Hiệu trưởng, đừng mà" 

Khương Quốc Trung nói tiếp: "Còn Tiền Hâm, không tài không đức, cáo mượn oai hùm, sao tôi có thể để cậu hoành hành ở trường học được? Cậu bị đuổi học." 

Tiền Kiến Dân bị đuổi việc, Tiền Hâm bị đuổi học. 

Hai ba con họ Tiền cùng ngã quỵ xuống đất, hai mắt đờ đẫn. 

Quyền lực bọn họ dựa vào để sinh tồn đã lập tức bị lướt đoạt, sau này chỉ là một người dân bình thường, cuối cùng không còn ai sợ bọn họ. Thậm chí những người từng bị bọn họ ức hiếp sẽ tìm đến báo thù. 

Nghĩ đến đây, hai ba con ôm đầu khóc rống. 

Lâm Mẫn Quân hừ lạnh: "Nước mắt cá sấu!" 

Bà ấy vung tay áo rời đi, không nhìn đôi ba con khiến người ta ghê tởm kia lấy một cái. 

Ba con họ Tiền ngã ngựa, toàn thể học sinh giành chiến thắng vỗ tay, cuối cùng bầu trời học viện Nghệ Thuật thành phố Yến cũng sáng. 

"Cô Lâm!" Lư Á Hiên đuổi theo sau. 

"Sao thế?" 

"Em muốn hỏi cô, là ai đã gửi livestream của em cho cô thế ạ? Anh ấy là ân nhân của em, em nhất định phải cảm ơn anh ấy đàng hoàng. 

Lâm Mẫn Quân nhếch môi cười: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Người đấy không phải ai khác đâu, chính là tài xế của em đấy... Giang Nghĩa. "Anh ấy ư?" 

Lư Á Hiên hoàn toàn sững sờ, có thể nào cô ấy cũng không ngờ được người giúp đỡ cô ấy lại là Giang Nghĩa. 

Cái người đào ngũ vâng vâng dạ dạ kia lại hỗ trợ cô ấy liên lạc với Lâm Mẫn Quân, thay đổi cuộc đời cô ấy, giúp cô ấy theo đuổi ước mơ âm nhạc. 

Lúc này, hốc mắt Lư Á Hiền đã ươn ướt. 

Lúc Lư Á Hiên sững sờ, Lâm Mẫn Quân đã mỉm cười rời đi, hơn nữa còn lặng lẽ gửi tin nhắn cho Giang Nghĩa: Chủ tịch Giang, mọi chuyện đã xong rồi, yên tâm 

đi. 

Ngoài cổng trường. 

Giang Nghĩa ngồi trong xe, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Mẫn Quân, anh gật đầu cất điện thoại đi. 

Cuối cùng không khiến Lư Á Hiên mất cơ hội theo đuổi ước mơ, Giang Nghĩa cũng cảm thấy vui thay Lư Á Hiên. 

Sau đó anh quay xe, đạp lên chân ga, lái đến nhà họ Khác Thủ. 

Nhiệm vụ hoàn thành. 

Tiếp theo, Giang Nghĩa sẽ có được thứ anh muốn. 

Lư Ôn Du đã từng đồng ý sẽ đề cử cho anh làm học sinh của Trần Lão, học sâu về thuật "chiết cây". Đến lúc đó, anh có thể hiểu biết thêm về bột Phệ Tâm. 

Ngay khi anh vừa lái xe rời đi, một bóng dáng xinh đẹp chạy ra từ trường học, đi đến cổng lớn nhìn xung quanh. 

Là Lư Á Hiên. 

Cô ấy chỉ liếc mắt đã thấy được chiếc xe đã lái đi được hơn một trăm mét, là Giang Nghĩa lái chiếc xe ấy. 

Cuối cùng cô ấy cũng không kìm nén được cảm xúc. 

Lư Á Hiên hét lớn về phía chiếc xe rời đi: "Giang Nghĩa, cảm ơn anh! Cảm ơn anh!" 

Nước mắt cảm động chậm rãi rơi xuống. 

Nhớ lại đủ kiểu hành vi ác ý của cô ấy khi trước với Giang Nghĩa, nhớ đến khung cảnh cô ấy sỉ nhục Giang Nghĩa trước mặt bạn học, mắng anh là một con chó, nhưng không ngờ anh lại không so đo hiềm khích lúc trước mà lại hành động cao thượng lấy ơn báo oán. 

Đột nhiên cảm giác áy náy sâu sắc dâng lên. 

Lư Á Hiên thề sẽ không bao giờ là "người xấu" như lúc trước nữa. 

Nhưng tiếc là vì cách quá xe, tốc độ xe quá nhanh, Giang Nghĩa không nghe thấy lời cảm ơn chân thành tha thiết của Lư Á Hiên. 

eyJpdiI6IktKUG01aEpaalwvQ1V4ZStKc1h1dEh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InhzSEltUWdBMTltNFdienVITXZ0Z3JPUXJ3YkhSMmRnQm0zZW5NSllRT3VSdUJIWFNtN25PSWYwRUZIUlJIbzNTdjRnOUxYMFZaZ0pNd01sMjhTNHZpeXR4QnQwUWJhd2ZwWjF5ZStIS1czY01wR3JlanlyZ2xnU2NcLzQ0d1wvUFliTmozMkdyUFk3VHlEMzhUWTc0UVlLRUpQeGp0WXl3UUM5QnVcL0U5aWdmZjFUa29aRUNUc0c5Tm0wZEt3MVoxN0UrZTdmWjNyQU9OeXZWVmNZd3d2VUt2RURKaUQwUTh2NlNUNDVjVHJETkZKbWVOVW5WYjBZcHFaNjJPQlV5dCtta2ppRjRZUDd5Z3U2QVwvWDFrTVI2SHJPSlY5ZndGV0xrSGllTXV0bGlrTW9mNHd3NUZZckNub0wyYmpBTWNDcFwvYlFIWk4ybENJSnhXN0xoaSs4MjZrckJ3ZmRiWHltRGdXRW9cL2FJTjBxSkYwMXNlRlFHbUkwWUZWbG5FdVZEcW1xMGpWeitlWldTTWVaTkpMcStRRlwvVDAzRzNvY0xpK3lZUkx2S2hDemQxbnR2TFwvZ0dzV1BIN1RcL25ab20yczJYOUNNTm9xdnhoMHRLT2hHdVJqQVwvZz09IiwibWFjIjoiMDQ0ODRkOGY2YjRmZjE2YTA0M2UxNjY4NzllYzViYzhkNzk2ODNmM2Y5YjFiYTFjNWYxZWNlNTQyOTdlZDcwMCJ9
eyJpdiI6IlU5NkZFMGVtXC9KMVE4d1pRTldxXC9xZz09IiwidmFsdWUiOiJsUkRIWXBCZmltQmF5eFlIa094MjR3VnQyeUt4OUNCYVNORUx0OXZcL0hBZ1ZNNUREMitBakhUbldxc2ozNWZrXC9BcGM4Y3ZNV3Rmc0dtTVBRdVcxSUhcL2lyMkt0TG1lT3FieEZ1SFwvOWp6Rkl6MTVMZVZ4RlF0aVpnVmJuS3J6dmpFUENcL0tKc0ZRU1M2ZzdIMmJhS3g4TUhVbGVvZk5nVzNvcmF4XC9rUTh4WWhQUjE2WUlpeCtQTTc5ZDNmM2EyY201aXJ4SGxUbzYyQ1NZbE8zYU1vMkhVMm1TMUxmdXd2UEx3QUExNGczbk1OaEpHR1dpa2lqb3AzeDRWN0pBZ3BJTjNJZVlLZDU4cVE2VEVOTm1KZXlVVVBFcEpCNDMxZVJoNEJUUTRud3hhYTF1VHhRNVlzS2tSZTV4K3Qydm1IbUZ3cXk2XC93K2lkZGtHdk9aeklnbGRGK2hEeFwvb1llTmdMeGl5SytlZXV6XC9ub3hJNDVxdzFSSUNBenJFXC90VjJrR1pMdWdRYzc2WXFvQW5TYUZXY2VtUT09IiwibWFjIjoiY2RhZjcyZTRjZmVjNDUwZjc2NWExZWZiMmYzODkyNjA5NjFlZmUxMmI2MjU3NDc2OGE4MjQzODM1ODczYTkyOSJ9

Đây cũng coi như chữa được căn bệnh khó chữa trong lòng Lư Á Hiên, chữa hết "bệnh" cho cô ấy.

Ads
';
Advertisement
x