"Được, rất được, đám người khốn kiếp các người dám nói chuyện như vậy với tôi, ha ha, các người xong đời rồi!"
Ông ta thò tay vào túi quần lấy ra một chiếc điện thoại di động và nói: "Các người đã không còn đường lui nữa rồi, bây giờ anh tôi sẽ gọi tới đồn cảnh sát, loại cảnh sát rác rưởi như các người nhất định phải bị sa thải!"
Nếu cảnh sát bình thường gặp phải tình huống như vậy thì sẽ sợ chết khiếp, cầu xin Trần Hàng đừng gọi điện thoại.
Nhưng Hứa Trọng Dân lại hoàn toàn không quan tâm.
Ông ta đứng đó không nhúc nhích như tảng đá, bởi vì ông ta biết rõ một chuyện, cho dù Trần Hàng gọi ai cũng không thể sa thải được ông ta.
Chỉ vì có một người đàn ông cực kỳ quyền lực đang đứng bên cạnh Hứa Trọng Dân.
Chiến thần Tu La!
Ngay từ khi Giang Nghĩa đến, các quan chức ở khu vực này đã nhận được thông tin chiến thần đã đến.
Tất cả những điều này đều do Song Ngư bí mật sắp đặt.
Thật ra, rất nhiều chuyện thậm chí Giang Nghĩa còn không biết nhưng Song Ngư đã xử lý rất tốt giúp anh rồi.
Sau khi nhìn thấy thái độ của viên cảnh sát, lại nhìn thấy nụ cười đắc ý của Song Ngư, thực ra trong lòng Giang Nghĩa đã biết rõ, thế nên anh thậm chí còn không thèm quan tâm đến Trần Hàng.
Trần Hàng chỉ là một ông chủ, hoàn toàn không đáng để mắt trước mặt Giang Nghĩa.
Tuy nhiên ông ta vẫn chưa biết.
Tút tút tút, điện thoại được kết nối.
"Alo, là đồn cảnh sát phải không?"
"Vâng, ông là?"
"Tôi là Trần Hàng!
"Xin chào ông chủ Trần, cho hỏi có chuyện gì sao?"
"Tôi muốn anh sa thải một sĩ quan cảnh sát ngay lập tức!"
"Tên là gì?"
"Hứa Trọng Dân!"
Trần Hàng ngẩng đầu đứng ở nơi đó vô cùng đắc ý, chờ người của đồn cảnh sát trả lời ông ta.
Theo ông ta thấy, chỉ sa thải một cảnh sát nhỏ nhoi hoàn toàn không phải là vấn đề, chỉ cần một câu nói của ông ta thì vấn đề có thể được giải quyết dễ dàng.
Hứa Trọng Dân là tên không biết tốt xấu, phải cho ông ta nếm mùi lợi hại!
Không ngờ...
Người của đồn cảnh sát rất nhanh đã đưa ra câu trả lời, nhưng câu trả lời lại vượt xa dự đoán của Trần Hàng.
"Rất xin lỗi ông chủ Trần, nhưng Hứa Trọng Dân không thể bị sa thải được.
Lúc này sắc mặt Trần Hàng đã tái xanh.
Không thể sa thải?
Mình ở đây đắc ý nửa ngày, nhưng cuối cùng lại bị vả mặt đến mức sưng vù!
Ông ta gấp gáp hét to lên: "Cái quái gì mà không thể sa thải được? Lời nói của tôi không có hiệu lực sao?"
Người của cục giáo dục trả lời: "Xin lỗi ông chủ Trần, không phải lời của ông không có hiệu lực, mà là cảnh sát Từ là một cảnh sát xuất sắc, không có lý do gì phải sa thải ông ta cả"
"Trần Hàng tôi muốn sa thải một cảnh sát địa phương cỏn con mà cũng cần lý do sao? Anh có biết hàng năm tôi đóng góp bao nhiêu GDP cho nơi này không? Tôi lệnh cho anh phải sa thải ông ta!"
"Xin lỗi, không thể làm được."
Cách, bên kia ngắt điện thoại.
Trần Hàng nhìn điện thoại di động bị cúp trong tay sửng sốt hồi lâu, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bản thân ông ta đường đường là một ông chủ, nhưng lời nói lại không có hiệu lực ư?
Giang Nghĩa nói: "Nhìn thấy rồi chứ, công lý ở trong tim mỗi người. Trần Hàng, ông muốn sử dụng thân phận ông chủ để đàn áp mọi người sẽ không có hiệu quả đâu.
Mọi người xung quanh đều nhìn Trần Hàng với ánh mắt không bình thường.
Khinh bỉ, chế giễu, ghê tởm, khinh thường.
Ánh mắt mọi người khiến Trần Hàng rất khó chịu.
Ông ta nghiến răng nghiến lợi, nặn ra một câu nói từ kẽ răng: "Tôi còn không tin, một ông chủ như tôi lại không thể sa thải nổi một tên cảnh sát địa phương cỏn con?"
"Các người cứ chờ đó!"
Sau đó, Trần Hàng lựa chọn gọi cục vệ sinh, nói: "Là cục vệ sinh sao? Tôi là Trần Hàng đây, hiện giờ tôi phát hiện ra vệ sinh phòng thương mại bên này rất kém, tất cả là do một người tên Giang Nghĩa làm ra, lập tức đến xử lý cậu ta cho tôi"
Ông ta vốn nghĩ rằng một câu nói sẽ giải quyết được vấn đề.
Kết quả vẫn khiến ông ta thất vọng.
"Rất xin lỗi ông chủ Trần, chúng tôi đã kiểm tra qua tình hình vệ sinh của phòng thương mại bên đó rồi, vệ sinh rất tốt, thậm chí còn vượt quá tiêu chuẩn rất nhiều, không có gì phải xử lý cả."
Chuyện này...
Đang làm gì thế?
Trần Hàng thật sự hoài nghi chức danh ông chủ của mình có phải là giả hay không, vì sao không ai nể mặt ông ta hết vậy?
"Phản rồi, phản rồi, đám khốn kiếp này phản hết rồi!"
Trần Hàng không tin ma quỷ nên tiếp tục gọi điện thoại.
Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, báo cáo hết bộ phận này đến bộ phận khác.
"Cục bảo vệ môi trường sao?"
"Cục vệ sinh môi trường?"
"Là đồn công an sao?"
Trần Hàng thực hiện mười cuộc gọi liên tiếp, ông ta đã gọi cho tất cả các bộ phận mà ông ta có thể nghĩ ra nhằm giáng một đòn thật mạnh vào Giang Nghĩa và Hứa Trọng Dân từ mọi phương diện, muốn bắt giữ hoặc sa thải bọn họ.
Nhưng ai có thể ngờ rằng gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng không cái nào hiệu quả cả.
Không có bộ phận nào thèm quan tâm đến ông ta cả.
Trần Hàng hoàn toàn không biết phía sau chuyện này còn có sự tồn tại đáng sợ hơn, người của các bộ khác đều biết Giang Nghĩa là Chiến Thần Tu La, anh đã khôi phục thân phận Chiến Thần của mình từ lâu.
Ai ăn gan hùm dám ra tay với Chiến Thần Tu La chứ?
Trần Hàng thân là ông chủ của một công ty niêm yết, địa vị của ông ta rất lớn, nhưng trước mặt Chiến Thần Tu La, ông ta chỉ là một nhân vật tầm thường thôi.
Cho nên Trần Hàng gọi bao nhiêu cuộc điện thoại đi chăng nữa cũng vô dụng.
"Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!"
Cuối cùng, ông ta đập chiếc điện thoại xuống đất dùng chân giẫm nát nó.
Lúc này Giang Nghĩa mới thản nhiên nói: "Tôi đã nói công lý trong tim mỗi người, ông đã gọi nhiều cuộc điện thoại như thế, kết quả cũng đã rõ ràng rồi, cho dù ông có vu khống, bôi nhọ thế nào cũng vô ích thôi, không ai chịu tin ông cả"
"Trần Hàng, người có phẩm chất thấp kém như ông không có tư cách đứng ở đây, mau cút đi."
Cút?
Trần Hàng nhìn chằm chằm Giang Nghĩa, đây là lần đầu tiên có người dám nói với ông ta từ này.
"Cậu kêu tôi cút?"
"Giang Nghĩa, loại vô dụng bị sa thải như cậu cũng dám nói như vậy với tôi ư? Cậu cho rằng mình là ai? Cậu còn cho rằng mình còn là Chiến Thần sao?!"
Giang Nghĩa ngẩng đầu, bình tĩnh tự nhiên như không nói: "Có phải là Chiến Thần hay không thì tôi cũng nói như vậy."
"Giang Nghĩa, cậu thật sự cho rằng tôi không đối phó được với cậu sao? Để tôi nói cho cậu biết, cho dù không có người khác giúp đỡ, một mình tôi cũng có thể đối phó với cậu!"
Giang Nghĩa thở dài.
Có vài người không chịu nghe khuyên giải, rõ ràng có đường quay đầu nhưng lại nhất quyết đi vào con đường cùng, dù có kéo thế nào cũng không được.
Bất lực.
Giang Nghĩa lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Trần Hàng khẽ ngẩn ra hỏi: "Cậu có ý gì? Gọi người sao? Ha ha, cậu còn dám gọi người sao? Được, tôi cứ đứng đây không nhúc nhích đấy, tôi phải xem xem cậu có thể gọi được ai đến!"
Ông ta khá điên rồ, hoàn toàn không để Giang Nghĩa vào mắt.
Không lâu sau, còi báo động vang lên.
Một chiếc xe của cục chống tham nhũng dừng lại gần đó, một số điều tra viên của cục chống tham nhũng xuống xe đi về phía Trần Hàng.
Lúc này Giang Nghĩa mới cất tiếng nói: "Người tôi gọi đã đến rồi"
Trần Hàng nhìn điều tra viên không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ông ta thật sự rất sợ hãi.
Ông ta không trong sạch chút nào cả.
Điều tra viên đi tới trước mặt nhìn Trần Hàng, tương đối nghiêm túc nói: "Trần Hàng, ông chủ của công ty niêm yết sao?"
"Là, là tôi. Đồng chí cục phòng chống tham nhũng, các người tìm tôi có chuyện gì thế?"
"Là thế này, chúng tôi đã nhận được báo cáo từ công chúng rằng có một số tiền lớn không rõ nguồn gốc trong tài khoản của ông cũng như dưới tên ông có có nhiều ngôi nhà sang trọng trị giá hàng chục tỷ, xin mời hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi"
Hai chân Trần Hàng lập tức nhũn ra, thậm chí đã đứng không vững.
Ông ta lúng túng cười nói: "Các anh có hiểu lầm gì không? Tôi thanh liêm như thế, các anh không thể nghe người khác gièm pha vu oan giá họa cho tôi."
Điều tra viên nói: "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không bao giờ vu oan cho người tốt cả, đương nhiên chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ xấu nào. Không có chứng cứ đầy đủ, chúng tôi sẽ không tìm đến ông. Ông chủ Trần, ông tự đi hay muốn chúng tôi giúp ông?"
Trần Hàng hoàn toàn chết lặng.
Đã nói đến mức này thì còn gì để chống chế nữa chứ?
"Tôi... tôi... tôi tự mình đi."
Kiêu căng ngạo mạn trước đó thoắt cái đã biến mất, đầu Trần Hàng rũ xuống giống như một con chó có tang, ông ta vô cùng suy sụp cúi đầu đi theo điều tra viên.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, nhân quả báo ứng. Không tin thì ngước mắt lên nhìn xem, ông trời sẽ tha cho ai sao?
Ông chủ Trần Hàng khiến người ta căm ghét bị bắt đi, sau lưng vang lên một tràng tiếng vỗ tay, bình thường ông chủ này làm việc ngang tàng, hôm nay cuối cùng cũng bị báo ứng!
Sau khi Trần Hàng bị bắt đi, nhiều người có mặt tại hiện trường đã vui mừng cỗ vũ và vỗ tay đắc ý.
Không biết bao nhiêu người ở nơi này đã bị Trần Hàng khi dễ, bình thường bọn họ chỉ có thể nuốt giận, hiện giờ hay rồi, cuối cùng tên ác ma đó cũng cũng bị
bắt đi.
Quả thật là một chuyện khiến người khác vui vẻ mà.
Còn về Chiến Liệp...
Anh ta trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Trần Hàng có thể nói là một tên gian ác một tay che trời, xã hội đen hay quan chức đều quen, quan hệ cực rộng, bình thường ai cũng phải nể mặt ông ta, Chiến Liệp có thể ức hiếp người khắp nơi đều là nhờ Trần Hàng không ngừng giúp đỡ xử lý giúp anh ta chuyện với cấp trên.
Ai ngờ hôm nay Trần Hàng lại ngã cắm đầu trên phương diện ông ta đắc ý nhất.
Ngay cả một cảnh sát địa phương cỏn con cũng dám đối đầu với Trần Hàng, quả thật là chuyện đáng cười trên đời!
Ba nuôi của Chiến Liệp xem như đã hoàn toàn vào đồn rồi.
Chiếp Liệp không có Trần Hàng che chở bỗng trở nên không đáng một xu.
Giang Nghĩa cũng không cần tự mình ra tay, một năm qua không biết Chiếp Liệp đã gây hấn với bao nhiêu người, bây giờ cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo
thù.
Lúc trước có Trần Hàng che chở, tất cả mọi người chỉ có thể bị Chiến Liệp đánh mà không dám đánh trả.
Hừ, hiện tại Trần Hàng bị bắt, Chiến Liệp mất đi chỗ dựa lớn nhất, thế không phải có thể mặc cho người khác báo thù sao?
Những thuộc hạ vốn đã đầu hàng Trần Hàng thấy tình thế không ổn bèn lần lượt bỏ chạy hết, hiện trường không còn sót lại một thuộc hạ nào, chỉ có Chiến Liệp dựa vào tường nhìn một đám người bao quanh anh ta.
Giang Nghĩa cười lạnh nói: "Làm nhiều chuyện bất chính sẽ chết, anh đã quen cáo mượn oai hùm nên thật sự cho rằng mình rất mạnh mẽ, không ai trên đời có
thể địch lại sao? Không có Trần Hàng, tôi xem anh sẽ tiếp tục chiến tích lẫy lừng này như thế nào."
Giang Nghĩa nói xong bèn quay người rời đi mà không thèm nhìn lại.
Ngay lập tức, phía sau truyền đến một tiếng thét thảm thiết xé gan xé ruột, đó chính là tiếng hét của Chiến Liệp, không biết anh ta sẽ bị những kẻ thù cũ đó hành hạ như thế nào.
Dù thế nào đi nữa, đó chắc chắn là cơn tra tấn vô cùng tàn nhẫn.
Về phần Giang Nghĩa, anh dẫn theo sĩ quan cảnh sát Hứa Trọng Dân rời khỏi hiện trường, Giang Nghĩa vẫn còn một số chuyện cần thảo luận với Hứa Trọng
Dân.
Còn ánh mắt Tưởng Y Vân nhìn theo bóng lưng Giang Nghĩa có chút mất mát.
Ha ha, trước mặt con rồng thực thụ Giang Nghĩa, cho dù anh ta có cừ khôi cỡ nào cũng chỉ là một con tục lệ quèn mà thôi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất