Giang Nghĩa dẫn mọi người rời khỏi hiện trường, tìm một nhà hàng và đặt một phòng riêng. 

Sau khi biết được tình hình địa phương từ Hứa Trọng Dân, anh đã đưa ông ta ba trăm năm mươi triệu như một khoản phí tra hỏi và đuổi ông ta đi. 

Sau đó, Giang Nghĩa, Song Ngư và Tưởng Y Vân ngồi trong phòng riêng, vừa ăn vừa thảo luận xem nên làm gì tiếp theo. 

Song Ngư nói: "Đã lấy được kim trong Ngũ Hành, hiện giờ chỉ còn lại nước và lửa. Cô Tưởng nói thử xem kế tiếp chúng ta nên đi nơi nào?" 

Tưởng Y Vân lắc đầu đáp: "Trước tiên đừng vội chuyện nước và lửa, kim của Ngũ Hành vẫn chưa đến tay đâu" 

Ý gì thế? 

Song Ngư mê man hỏi: "Chẳng lẽ vàng núi lửa không phải kim trong Ngũ Hành sao?" 

Tưởng Y Vân giả vờ thần bí và nói: "Phải nhưng cũng không phải" 

Song Ngư hoàn toàn mê man, nhưng Giang Nghĩa đã đoán được ý trong lời nói của Tưởng Y Vân, khẽ cười nói: "Nếu muốn có được kim trong Ngũ Hành chân chính, e là phải tiến hành xử lý vàng núi lửa, phải không?" 

Tưởng Y Vân giơ ngón tay cái lên. 

Cô ấy giải thích: "Thứ chúng ta cần là kim khai thiên lập địa, nhưng vàng núi lửa trước mặt chúng ta hoàn toàn không có chức năng này. Chúng ta cần rèn vàng núi lửa thành một con dao quý mới xem như thực sự có được vàng núi lửa" 

Hóa ra là vậy. 

Song Ngư thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ là rèn thôi mà, chuyện này không khó, hẳn sẽ dễ hoàn thành thôi" 

Tưởng Y Vân liên tục lắc đầu nói: "Chuyện không dễ dàng như anh tưởng đâu, vàng núi lửa không phải là kim loại bình thường, nó rất khó rèn và sẽ bị hỏng nếu chẳng may anh không chú ý, cần phải có một thợ rèn rất giỏi mới điều khiển được nó. Theo như tôi biết, có một thợ rèn như vậy ở khu vực này, hơn nữa chỉ có một người, ông ta tên là Thôi Văn Lượng" 

Thôi Văn Lượng, cái tên này được Giang Nghĩa ghi nhớ sâu đậm. 

Sau khi ăn xong, bọn họ nhờ người hỏi thăm nơi ở của Thôi Văn Lượng, vì danh tiếng của ông ta rất nổi nên có rất nhiều người tìm đến ông ta để rèn, vì thế không khó để tìm ra ông ta. 

Chẳng mấy chốc, họ đã xác định được địa chỉ cụ thể của Thôi Văn Lượng. 

Ngày hôm sau, lúc trời vừa rạng sáng, Giang Nghĩa và hai người khác đi đến địa chỉ của Thôi Văn Lượng, thoáng chốc đã tìm thấy ông ta và giải thích lý do đến tìm ông ta. 

Ông ta là một chuyên gia nên đương nhiên có khí chất độc đáo của một chuyên gia. 

Thôi Văn Lượng có một tính khí rất kỳ lạ. 

Đối với người mình không thích, cho dù có làm thế nào thì ông ta cũng sẽ không giúp bọn họ rèn, cho bao nhiêu tiền cũng không có tác dụng. 

Rất đáng tiếc, Thôi Văn Lượng đã liệt Giang Nghĩa và những người khác vào danh sách “không vừa mắt”. 

Thôi Văn Lượng phớt lờ Giang Nghĩa và hai người khác, quay đầu và bước vào nhà. 

Song Ngư còn muốn vào nhà tiếp tục hỏi, kết quả suýt chút nữa đã bị Thôi Văn Lượng ném rìu đập vào đầu, nếu không phải có chuyện cần nhờ người ta thì Song Ngư ước gì có thể xông lên cho tên này hai bạt tai! 

"Chỉ huy, tính tình người này xấu như vậy, xem ra không thể rèn ra kim trong Ngũ Hành cho chúng ta rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?" 

eyJpdiI6Imlra0EwcnFMcVJySUtwS0dvM2M2Y1E9PSIsInZhbHVlIjoiTFpIK2g1czRHSEpKUUEzTnhMNjV2UU45OFgyQ3M0TXJcLzI2K1hWQnh6SFU4dEVZT3NZemJXMDhoSm9MSUZcL0h6NmtseWhmb3E5TlpsbXNXR0N2VWV5cndXamM3OTIzTDhUdjNnN1lNc0F3bnQxdEJrRHZ1WUNNYW9QdUlKb2pGWXNzZnNFbStYMnJuclFTMVFIeVNDWnpGTWpwUlVnUUdcL1JKdUhqTzNVZFl1QTZYZXdzdmxRZ1wvanhPXC91dlMxck1STDZoRXZ4eEFCZXA2Q3FPTUFTWHZnTkZJeG5Sd3dEanFxOVdQR0trZEMranVoYzBIYzF0OEEwZTc1eDBDSFJ3NHhtYmRRVXNUbnlpaTk0ekRxc3dlcWZLdlJGTFRNTlRhTXI2Qm11Ujk2TUFwY25pdHNiR200Qzg0dHUxbGxTWFRqS0dDXC9DcjlwTHQrUmVZcjZjaTZHK09LNnNFWkdPd25abmJoTmFmTTEzOUE0VUFiNjlZOVNwdlRkeVJNMk9IQXZHazNSOHNtZ0NLQSs3NjhkMDA1dVJURU9vV1Q0YW5VTHFYWkxON0MreWlqYjcxRUoyVVZwMkF3ZGIwTEk4VFNKV3daRHB5WFFJUlR4ZVRPUjNDcmhrWlc1Q3BOQnFEaWtPSisrbURhVkMrUUFUOGc0REJGRm50MXlBa3ZIWGpxa0pTTER0eDI5ZkI4T21CbFE3c0hcL3A5NVJuTG1LTzIzdENITGJsSmdsa1ZYK3RSdktDZzk0WWRwRjFDSE50NjM5RmJTdWhqbzJcL2g2WlVtQXZBSlwvYTFYRDAwZkczU1wvZGw4SVJlTmk3XC85c01zVVlTblRBM0R1MVFOQUs2bUZPa0NrMEc1bUxhenNITDJ3bWNZVmxOWkVCR3NyaVlnd0RuSVwvaHFmbHo5TVZiSmpRK0dHNWRERURLQWcrSDdFWTNlWXZWM2ZoeVwvVGR0Y0FwZGtucnd2emp0U3VkSzlMSmhjbFwvRmFuTHhaK1g2NlwvYlFMWldSTTR6dDV4OWcwc2ppYmlZVTYwbklaQ0kwMU50RWpxZFFYcU8xdmhVWGpDQWFWSnJyNzVxWmFZXC9hWVwvWSs5M0ZRa01XYWFWRUtYNEVhcGlxekxON3FIcmVcL1Bqb2QwSHBTOWVjN1BpRE1aNURudVlnYXVOK2hzREVOYUM2c1VZY0w0NzdwTlNvK1krTjNBUnFWYmRDazE3eFlCXC9CRzhlcFVzdkd0WUZSVWJlZXRpSG44Z0x1S3BvcWNnZm15NzAwSEVJT1dnNUdXdG5tUWZqcUt6cFF5clpKQnNoXC9YSmptUjhZbzc2MW04c1BxZHJFTE1GUmhoRWQ4PSIsIm1hYyI6IjhjZmMzZjI5ODFkYzdlZjdjMmVhYjJiZjE2YzdlYjViYTZlNjEzMDU2NTE4OTY2MWMzZjA1OGYzYzMyODBlMzQifQ==
eyJpdiI6IkpGXC9teitTVERwME9pdk4wWUIzZERBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtWOVltOUxNd3ZzaXk2UmxyTW9BUTZQWU8zdlhqRkZndXRwMjZcL3Z4cmFUMzJzbTNsVmpKeTlsQVpab25KVlZiMnZqSzJMOFl6eThpZzRaK1VVcHUyZlN3ZjlwSXdjQWp0SThqZVNSdkQ2SExzK3V0a2N2U2NPMGZFNnY4blpNNTJGREs5ZXg2VmtrUkZLc2F2c1hVYnhwb29MWUkyVnhVYjNGdTVJbVAzaGtHREdlR0lrUXpcL0djekxWUmlzTzZqRlhuTzhydzVCbUQzM3JVRXBsSjdWSkhxUkZlZXpDUit1S3ZkUUxKYWk2VWZRaE51anpmT2RKSnZTXC9DRWlySnNseFNsRlU0YTlVYyszR1lqdWIwSjdNUlJ3bEkyaHBTd0lqSGJhVGRTcHdjVmh1TzgxS2gySk5xUmlSNFplQXcwOHpTSTNXQk55REdSRVJyNnJDR3Irck9VdHZoQlZnSVhybGFDNDVSQkxmUT0iLCJtYWMiOiJhNzJmZWNkMzBkOGI3ODlkYmIxNjBmMDM2MTdjNWU4ZWQ0MmY5ODI5NTBkZDQ3NWI3MDE0OTRmYjhkNGNkNTBhIn0=

Anh cũng không tức giận, chỉ hờ hững nói: "Có thể nghe tôi nói vài câu được không?"

Ads
';
Advertisement
x