Nghe cuộc trò chuyện của hai người, trong lòng Lý Quân không khỏi khẽ động.
Xem ra hậu quả của việc mình lấy đi tượng Xi Vưu, phá hủy trận pháp đã bắt đầu xuất hiện, mới qua hơn một ngày mà mọi người đã nhận ra sự thay đổi.
Cùng với thời gian trôi đi, sự thất thoát linh khí sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Cho đến khi linh khí của thế tục trở nên dồi dào, đạt đến một trạng thái cân bằng, lúc đó tuy là Di Tích Cấm nằm trên linh mạch, linh khí vẫn nồng đậm hơn thế tục rất nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không còn sự chênh lệch một trời một vực như bây giờ.
Nếu linh khí của thế tục trở nên nồng đậm, chẳng phải sẽ sản sinh ra rất nhiều cao thủ sao?
Lý Quân lắc đầu, lười nghĩ đến những chuyện lộn xộn này.
Dù sao thì anh có một đống linh thạch Tiên Thiên và cả một tượng Xi Vưu lớn như vậy, trong thời gian ngắn sẽ không phải lo lắng về linh khí.
Hơn nữa, dưới di chỉ Hoàng Tuyền Tông có một linh mạch, cho dù linh khí của toàn bộ Di Tích Cấm giảm xuống thì sức ảnh hưởng đến nơi này cũng sẽ không lớn.
Cùng lúc đó, ở sâu trong một thung lũng, mây mù mờ ảo, cảnh sắc như chốn tiên.
Một người phụ nữ mặc đồ trắng đứng dưới gốc cây, bóng hình ẩn hiện trong sương mù, thoạt nhìn tựa như tiên nữ hạ phàm.
Người này chính là Đàm Đài Khinh Vũ, người được rất nhiều thế lực siêu cấp trong Di Tích Cấm sùng bái. Tuy chỉ là tán tu, nhưng thực lực thâm sâu khó lường.
Sau lưng cô là Trần tiên sinh, đang tỏ ra cung kính.
Dù thường xuyên diện kiến chủ nhân của mình, trong lòng Trần tiên sinh lại ngày càng thêm kính sợ.
Đàm Đài Khinh Vũ chưa mở miệng, ông ta cũng không dám lên tiếng trước.
Cuối cùng, Đàm Đài Khinh Vũ cũng lên tiếng.
“Ta bảo ngươi cầm ngọc phù của ta đi cứu Lý Quân, không ngờ lại không cần dùng đến. Ngươi kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình hình lúc đó cho ta, và cả thực lực của Lý Quân kia nữa.”
Trần tiên sinh khẽ gật đầu, kể lại tường tận tất cả mọi chuyện.
Cuối cùng nói: "Đàm Đài đại nhân, thuộc hạ cảm thấy thực lực của Lý Quân có khả năng đã chạm đến Thần Biến đỉnh phong. Hơn nữa lần trước thuộc hạ gặp hắn, thực lực tuyệt đối chưa mạnh đến vậy, người này quá kỳ lạ."
"Mới chớp mắt có ngần ấy thời gian, sao hắn có thể đột phá nhanh như thế? Chắc chắn hắn đang che giấu một bí mật lớn.”
Trong mắt Đàm Đài Khinh Vũ cũng ánh lên vài phần hiếu kỳ.
"Ngoài những điều đó, hắn còn nói gì nữa không?"
"Hắn nói dù thế nào cũng cảm tạ lòng tốt của Đàm Đài đại nhân."
Đàm Đài Khinh Vũ khẽ gật đầu.
"Người này có chút thú vị. Từ lúc hắn diệt Đường Kiếm Thư của Loạn Thần Tông, ta đã chú ý đến hắn. Giờ xem ra, hiểu biết của chúng ta về hắn vẫn còn quá ít."
"Ban đầu ta muốn thu hắn làm thuộc hạ, giờ xem ra khó mà thành. Với thực lực như vậy, ngươi thấy tuổi thật của hắn là bao nhiêu?"
"Cái này…"
Trần tiên sinh ấp úng.
“Cứ nói thẳng, đừng làm cái điệu ấp a ấp úng ấy."
Đàm Đài Khinh Vũ lạnh nhạt nói.
Trần tiên sinh tỏ ra sợ hãi.
"Vâng. Thuộc hạ cho rằng tuổi thật của Lý Quân chỉ hơn hai mươi. Thuộc hạ chưa bao giờ nhìn nhầm người, từ hành vi đến tính cách của Lý Quân bất kể đều không giống người lớn tuổi."
"Hơn hai mươi ư?"
Nghe vậy, sắc mặt của Đàm Đài Khinh Vũ hơi thay đổi, không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh như trước nữa.
Cô thầm nghĩ: "Nếu mới ngoài hai mươi đã có thực lực thế này, Lý Quân chẳng phải thiên tài vạn người có một ư? Thậm chí còn mạnh hơn cả ta?"
"Dù thế nào đi nữa, chỉ riêng thiên phú của hắn thôi đã đủ tư cách bước vào thế giới của ta.”
…
Linh khí trong Di Tích Cấm đang xói mòn, trừ số ít các cao thủ ra thì đa phần các tu sĩ còn chưa nhận ra điều gì khác lạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất