Ông ta ngước nhìn bầu trời, lẩm bẩm: "Linh khí Di Tích Cấm đang xói mòn… xem ra đại trận ngăn cách Di Tích Cấm và thế tục đã bị người khác phá vỡ."
"Năm xưa Thần Cơ Tử từng nói, ngày trận pháp của Di Tích Cấm vỡ nát, chính là ngày ta nhập thế."
"Hồi ấy ta còn cảm thấy thật hoang đường, trận pháp của Di Tích Cấm sao có thể bị phá? Không ngờ hôm nay lại ứng nghiệm. Có lẽ ta phải đến thế tục một chuyến."
Dứt lời, lão giả sải bước, thân hình bay vút lên, lao nhanh về phía thế tục.
Còn ở thế tục.
Giờ đang là mùa đông, gió rét cắt da. Một chiếc xe thể thao màu xám bạc đỗ trước trung tâm thương mại.
Từ trên xe bước xuống một cô gái xinh đẹp, dáng người yêu kiều, khí chất cao quý, lập tức hút về vô số ánh nhìn xung quanh.
"Ông chủ Lý Quân bảo đi cái Di Tích Cấm gì đó, bỏ mặc cả công ty to tổ bố cho mình mình trông coi, mệt chết mất!"
Cố Nghiên lầm bầm tỏ vẻ bất mãn.
Bước vào trung tâm thương mại, hiếm lắm mới tranh thủ được chút thời gian, hôm nay cô phải mua sắm cho đã đời mới được.
Một tiếng sau.
Khi Cố Nghiên rời khỏi trung tâm, trên tay cô đã xách theo một đống túi lớn túi nhỏ.
Sắp xếp đồ đạc ổn thỏa, chuẩn bị khởi động xe rời đi, bỗng cô thấy có một bóng trắng đứng ngay trước đầu xe của mình, là một lão giả.
Đôi mắt lão ánh lên tia sáng, nhìn chòng chọc vào Cố Nghiên.
Đang lúc Cố Nghiên bị ánh nhìn ấy làm cho hơi bực mình thì đối phương lên tiếng.
"Cô bé, có muốn trở thành tu sĩ không…"
…
Hai ngày trôi qua rất nhanh.
Hai ngày này, Lý Quân vẫn luôn củng cố cảnh giới của mình.
Người của Kiếm Tông và Danh Kiếm sơn trang cũng đã tới, lại còn mang theo rất nhiều thợ thủ công.
Có thể đoán được, với lực lượng như vậy, Chiến Long Điện sẽ sớm được xây xong.
Ngoài Lộng Ảnh ra, đội thi công còn dựng cho Lý Quân và mọi người mấy căn nhà gỗ.
Đây là lần đầu tiên anh có một chỗ ở đàng hoàng từ lúc bước vào di chỉ Hoàng Tuyền Tông.
Ở gần đó, Hoàng Phủ Hồng Thường đã đứng chờ sẵn.
"Lý Quân, chúng ta có thể xuất phát chưa?"
Hoàng Phủ Hồng Thường gấp gáp nói.
"Đi thôi."
Lý Quân gật đầu.
Anh dặn dò mấy câu với vị trưởng lão phụ trách thi công, rồi cùng Hoàng Phủ Hồng Thường rời khỏi di chỉ Hoàng Tuyền Tông.
Họ lái xe hướng về thành Bạch Nguyệt, nơi thương hội Bạch Nguyệt đặt trụ sở.
Di Tích Cấm không lớn, nhất là trong phạm vi khu 1.
Họ lái xe ước chừng hai tiếng.
Hoàng Phủ Hồng Thường cầm lái, có lẽ vì nôn nóng nên chạy rất nhanh.
Ở Di Tích Cấm thì đâu có đường cao tốc, xe vun vút phóng qua, phía sau bụi mù cuồn cuộn.
Vừa lái xe, Hoàng Phủ Hồng Thường vừa nói: "Thương hội Bạch Nguyệt hoạt động trong nhiều lĩnh vực, hợp tác với rất nhiều thế lực, đặc biệt là Liên minh Tu luyện giả, hai bên là đối tác thương mại."
"Hôm nay bọn họ chắc chắn sẽ cử người đến dự. Tôi biết anh và Liên Minh Tu luyện giả không đội trời chung, nhưng lần này anh phải kiềm chế chút, đừng chọc giận Chu Ưng Tuyết.”
Hoàng Phủ Hồng Thường lo lắng dặn dò.
Ra tay ngay trong tiệc mừng thọ nhà người ta là hành vi không hề nể mặt.
Tuy Chu Ưng Tuyết có quan hệ với Địa Phủ, nhưng Hoàng Phủ Hồng Thường cảm thấy vẫn nên cố không trở mặt.
Cô nghe nói Chu Ưng Tuyết từng giúp vài người hóa giải ân oán với Địa Phủ. Nếu có thể nhờ Chu Ưng Tuyết cứu mẹ cô ra một cách êm thấm thì tốt quá.
Lý Quân gật đầu.
"Chỉ cần người của Liên minh Tu luyện giả không chủ động gây sự với tôi thì tôi sẽ không chủ động ra tay. Còn nếu họ đụng vào tôi thì tôi đành phải tiễn họ về suối vàng vậy.”
Nhưng lời nói thản nhiên của Lý Quân lại khiến Hoàng Phủ Hồng Thường cảm thấy hơi lo sợ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất