Suốt dọc đường, Lý Quân nhắm mắt dưỡng thần.
Thỉnh thoảng từ người anh lại toát ra một luồng khí tức đáng sợ, hiển nhiên Lý Quân đang tu luyện công pháp.
Tuy chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ khiến Hoàng Phủ Hồng Thường rợn người.
Là thiên chi kiêu tử của nhà Hoàng Phủ, thực lực của Hoàng Phủ Hồng Thường không hề yếu. Trước kia cô cũng rất kiêu ngạo, nhưng từ khi gặp Lý Quân mới hiểu thế nào là chênh lệch.
Quan trọng hơn, cô còn biết rõ xuất thân của Lý Quân, anh đến từ thế tục.
Ở một thế giới nghèo nàn linh khí như thế tục mà lại sinh ra được thiên tài như Lý Quân, quá khó tin.
Loại người như Lý Quân đúng là một quái vật, dù đất khô cằn đến đâu vẫn có thể tự tỏa sáng rực rỡ.
“Chúng ta còn cách thành Bạch Nguyệt, nơi tọa lạc của tổng bộ Thương hội Bạch Nguyệt khoảng ba mươi cây số."
Hoàng Phủ Hồng Thường nói.
“Phía trước là núi Lạc Hà, cảnh quan rất đẹp. Chúng ta có nên dừng lại nghỉ ngơi ngắm cảnh một chút không?”
Hoàng Phủ Hồng Thường nói.
Cô sống ở khu 3 từ nhỏ nên luôn ao ước được đặt chân đến những danh lam thắng cảnh của khu 1.
Đặc biệt là núi Lạc Hà, nơi cô luôn muốn đến từ lâu, lần này đi ngang qua, đương nhiên muốn ghé lại nhìn một chút.
"Được.”
Lý Quân không phản đối.
Xe dừng lại ở một bãi đất trống phía trước, nơi đó đã có mấy chiếc xe đỗ ở đó.
Không ít người cũng đang ngắm cảnh núi Lạc Hà.
"Chắc bọn họ cũng đến dự tiệc mừng thọ của Chu Ưng Tuyết."
Hoàng Phủ Hồng Thường đoán.
Xe vừa dừng đã thu hút không ít ánh nhìn.
Nhất là lúc Hoàng Phủ Hồng Thường bước xuống, càng khiến nhiều người sáng cả mắt.
"Đúng là hàng cực phẩm!”
Giữa đám đông vang lên một giọng nói cực chướng tai.
Lời nói như vậy là quá vô lễ.
Hơn nữa hắn ta còn cố ý nói to như thể để Hoàng Phủ Hồng Thường nghe thấy.
Người lên tiếng là một gã thanh niên mặc thường phục.
Bên cạnh hắn ta còn một đám đồng lứa, lúc này ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Hồng Thường bằng ánh mắt trơ tráo, trắng trợn.
Hoàng Phủ Hồng Thường nhíu mày.
Ai mà vui nổi khi bị đùa giỡn như vậy.
Song, vốn chủ trương càng ít sinh chuyện càng tốt, cô cũng không đôi co, quay ra ngắm cảnh núi Lạc Hà.
Nào ngờ đúng lúc ấy, gã thanh niên vừa lên tiếng đã sấn tới, duỗi tay trước mặt cô.
“Chào người đẹp, tôi tên là Nhiếp Hàm. Sắc đẹp của cô đã mê hoặc tôi. Nói thẳng nhé, tôi không lên giường với cô.”
Nghe xong, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Thường xanh mét.
Đối phương quá quá đáng, đó là sự sỉ nhục trắng trợn.
Đám bạn của Nhiếp Hàm thì phá lên cười ha hả.
"Nhiếp thiếu trực tiếp thế, đừng có dọa cô em sợ chứ.”
“Mày thì biết gì? Như vậy gọi là chân thành, thẳng thắn, không vòng vo.”
“Được Nhiếp thiếu để mặt tới là phúc phận của cô ta ấy chứ.”
“Người mà Nhiếp thiếu muốn ngủ thì chưa ai thoát khỏi lòng bàn tay của ngài ấy đâu.”
“Hình như người phụ nữ này đi cùng với một người nữa.”
“Hừ, đi cùng thì sao? Chẳng lẽ tên đó dám đối đầu với Nhiếp thiếu? Ngài ấy chính là con trai của minh chủ Liên Minh Tu luyện giả đấy, nghe danh thôi cũng đủ tè ra quần rồi."
"Hahahaha!"
"Con trai minh chủ Liên Minh Tu luyện giả?"
Hoàng Phủ Hồng Thường nhíu mày.
Dọc đường đi cô đã dặn đi dặn lại Lý Quân đừng gây chuyện, ai ngờ chưa vào tới thành Bạch Nguyệt đã chạm mặt người của Liên Minh Tu luyện giả.
Cô lạnh lùng nói: "Nhiếp thiếu, xin tự trọng."
Vừa dứt lời thì Nhiếp Hàm lại dám thò tay định sờ má cô.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất