Chưa hết, sau khi giữ được cổ tay cô, hắn ta còn nhào tới định ôm chầm lấy cô.
Hoàng Phủ Hồng Thường vội vàng chống trả, tiếc là kiếm Ô Sương không ở bên, cô chỉ còn cách đánh mạnh vào ngực hắn ta.
Thấy Hoàng Phủ Hồng Thường dám chống cự, ánh mắt Nhiếp Hàm lóe lên sự ác độc. Hắn ta siết mạnh tay, vặn cánh tay của Hoàng Phủ Hồng Thường sang một bên.
Cánh tay đau nhói, trong chớp mắt cô đã bị hắn ta khống chế.
Cô muốn phản kháng, nhưng trên người đối phương bùng phát từng đợt khí thế kinh người.
Rõ ràng Nhiếp Hàm mạnh hơn cô rất nhiều.
“Con ả này cũng dữ phết, không biết quăng lên giường còn dữ nổi không."
Nhiếp Hàm nhe răng cười gằn.
Hoàng Phủ Hồng Thường không sao vùng vẫy nổi, sắc mặt trắng bệch.
Bàn tay của hắn ta còn sờ lên ngực cô, nếu bị đối phương thực hiện được thì sau này cô còn mặt mũi nào nữa.
Cô dốc hết sức lực để chống cự, song hoàn toàn vô dụng.
Một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy cô, không sao thoát ra được, như một con côn trùng mắc giữa vô số tơ nhện, hoàn toàn bị áp chế.
"Buông cô ấy ra."
Một giọng nói băng lạnh vang lên.
Nghe thấy giọng đó, sự cuống quýt trong lòng Hoàng Phủ Hồng Thường lắng xuống.
Cô biết người vừa lên tiếng là ai.
Bàn tay Nhiếp Hàm khựng lại, hắn ta quay đầu thì thấy gương mặt lạnh lùng của Lý Quân.
Lý Quân bước về phía Hoàng Phủ Hồng Thường, giọng nói lạnh như băng:
"Dám động vào bạn tao, tao lấy mạng mày."
Giọng anh rất lạnh. Tận mắt chứng kiến mọi chuyện, lửa giận trong anh bùng lên.
Hôm nay nếu không đi cùng Hoàng Phủ Hồng Thường mà để cô đi một mình, kết cục của cô chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Không ngờ ngay trong Di Tích Cấm cũng có loại phá gia chi tử ngang ngược đến thế, hạng người này anh chưa bao giờ nương tay.
Huống chi hắn ta còn là con trai của minh chủ Liên Minh Tu luyện giả, lại càng đáng chết.
Nghe Lý Quân nói vậy, Nhiếp Hàm chửi: "Thằng ngu chui ra từ đâu vậy, còn đòi lấy mạng ông đây nữa.”
Đồng bọn xung quanh hắn ta cười ầm lên.
"Thấy chưa? Thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân kìa."
"Tưởng nó là thằng hèn, ai dè cũng gan phết đấy chứ."
"Có gan thì làm gì? Dám đắc tội với Nhiếp thiếu, đúng là tự tìm chết mà.”
“Với tính cách của Nhiếp thiếu thì chắc chắn tên đó sẽ chết không kịp ngáp.”
Có kẻ gào lên: "Này nhóc, có lời trăng trối nào không? Dù bọn tao cũng chả giúp mày thực hiện đâu, hahaha."
"Ê nhãi, mày tên gì? Nhìn là biết loại người thật thà, mà người thật thà thì không xứng có được nữ thần đâu. Đợi Nhiếp thiếu chơi chán, biết đâu mày được nữ thân cho đổ vỏ, ha ha ha.”
Một đám cười ầm lên.
Chỉ một giây sau, thân hình Lý Quân hóa thành tàn ảnh, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Nhiếp Hàm.
Năm ngón tay xòe ra, kình khí sắc lạnh, giáng xuống đầu hắn ta.
Mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ.
Nhiếp Hàm hoàn toàn không ngờ Lý Quân dám ra tay thật.
Hắn ta lập tức quăng Hoàng Phủ Hồng Thường sang một bên, tung chưởng nghênh đón.
Thằng ranh không biết sống chết dám động vào hắn ta, xưa nay chỉ có Nhiếp Hàm này xử người khác, chưa từng ai dám động vào hắn ta.
"Ầm!"
Hai bên va chạm.
Cánh tay Nhiếp Hàm vặn vẹo, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên.
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt hắn ta chỉ còn lại sự sợ hãi.
“Không ngờ đối phương lại mạnh như vậy. CMN, mình khinh địch rồi.”
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng.
“Rắc!”
Lý Quân lại tung ra một chưởng đánh trúng ngực của Nhiếp Hàm, lồng ngực hắn ta hõm lại.
Thân thể của Nhiếp Hàm bắn ngược về sau như đạn pháo, đập mạnh xuống đất, hộc máu mồm.
"Sức của đối phương mạnh thế cơ à? Mẹ nó, khinh địch rồi."
Hắn ta không ngờ Lý Quân ra tay lại độc như vậy, hơn nữa thực lực hoàn toàn áp đảo hắn ta.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất