"Cấm chú trên người tôi đã bị phá, chắc chắn Địa Phủ sẽ cho người đến điều tra. Khi ấy chỉ cần tóm gọn người của Địa Phủ thì có thể tra ra vị trí của chúng.”
Nói xong, Chu Ưng Tuyết bỗng quỳ sụp trước Lý Quân.
"Tiên sinh, hôm nay tôi bị ép phải nói ra bí mật của Địa Phủ, tội đã đáng chết. Cầu xin ngài nhận tôi làm thuộc hạ, che chở cho tôi, nếu không tôi chết là cái chắc."
Nói rồi, ông ta dập đầu ba cái thật kêu.
Lý Quân nheo mắt nhìn Chu Ưng Tuyết đang quỳ, sau đó gật đầu.
"Được. Tôi có thể thu ông làm thuộc hạ, cũng có thể che chở giữ mạng cho ông. Nhưng tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, bằng không ông sẽ chết rất thảm."
Anh vẫn giữ sự cảnh giác nhất định đối với hạng người cáo già như Chu Ưng Tuyết.
Chu Ưng Tuyết lập tức nguyện thề với trời, lúc này Lý Quân mới yên tâm.
Người tu luyện khác người thường, thề với trời, trong cõi u minh tự có ràng buộc, nếu trái lời thề, ắt gặp điềm chẳng lành.
Nhận được cái gật đầu của Lý Quân, Chu Ưng Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta hỏi: "Tiên sinh, ngài thật sự muốn xông vào Địa Phủ cứu người sao? Tuy ngài rất mạnh nhưng Địa Phủ lại vô cùng thần bí, cũng có vô số cao thủ. Tôi nghĩ vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
"Không sao."
Anh phẩy tay cắt ngang lời ông ta.
“Tiệc mừng thọ của ông sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
“Vâng… Vâng.”
Chu Ưng Tuyết gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn còn chút lo lắng.
Giờ ông ta và Lý Quân đã cùng chung một con thuyền. Nếu Lý Quân không địch nổi Địa Phủ, e là ông ta cũng khó thoát khỏi cái chết.
"Đúng rồi, đến giờ tiểu nhân vẫn chưa rõ tên tuổi của tiên sinh."
Trên đường đi, Chu Ưng Tuyết hỏi.
Đánh nhau sống chết với Lý Quân mà đến tên còn chưa biết.
"Lý Quân."
Lý Quân lạnh lùng nói.
Chu Ưng Tuyết vừa nghe cái tên ấy, chợt khựng người lại.
Là hội trưởng thương hội Bạch Nguyệt, tất nhiên ông ta biết vị điện chủ Chiến Long Điện đang nổi như cồn ở Di Tích Cấm dạo gần đây.
Không ngờ lại chính là sát thần này.
Giá mà biết trước tên của Lý Quân thì ông ta đã chẳng dám mơ cướp linh thạch Tiên Thiên của anh.
Mấy người đi đến đại sảnh phía trước, nơi đang tổ chức tiệc mừng thọ, vì dị tượng trên trời khi nãy, mọi người vẫn còn đứng cả ở trong sân.
Thấy Chu Ưng Tuyết đến, lập tức có một đám người xông đến.
Còn Lý Quân thì lười xã giao với đám người này, anh và Hoàng Phủ Hồng Thường chọn một góc trong đại sảnh ngồi xuống.
Đại sảnh được xây rất rộng lớn, có thể chứa cả ngàn người.
Dẫu vậy, vẫn thấy có phần chật chội.
Có rất nhiều thế lực đến tham dự tiệc mừng thọ của Chu Ưng Tuyết.
Vừa rồi bị mọi người vây quanh, đợi ông ta tiếp khách xong thì thấy hai người Lý Quân đã ngồi ở một góc.
Chu Ưng Tuyết tinh ý, đoán ra Lý Quân thích yên tĩnh nên cũng không qua quấy rầy, chỉ dặn mấy thuộc hạ để mắt đến, nếu Lý Quân có gì sai bảo thì tuyệt đối không được rề rà.
Nhiều người nghe Chu Ưng Tuyết căn dặn thuộc hạ, cũng đưa mắt nhìn theo hướng ông ta đang nhìn.
Chỉ là người quá đông, họ không phân biệt nổi ai là người cần được đối đãi đặc biệt.
Dẫu vậy, mấy người xung quanh đều âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường ngồi ở đó, dung mạo xuất chúng của Hoàng Phủ Hồng Thường thu hút không ít ánh nhìn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất