Lý Quân mỉm cười. 

 

 

"Đúng là tôi không đến từ Khu Vực Thứ Nhất." 

 

Anh không đến từ Khu Vực Thứ Nhất, vậy mà suýt nữa đã xới tung cả nơi đó. 

 

Tử Huyên nghe vậy chỉ nhếch môi cười lạnh. 

 

Lý Quân cười nói. 

 

“Đúng là tôi không đến từ khu 1.” 

 

Anh không đến từ khu 1, nhưng gần như san bằng khu 1. 

 

Tử Huyên khinh bỉ nói. 

 

“Biết ngay mà, nhìn đã biết không phải người có địa vị cho nên mới chỉ có thể ngồi ở góc này. 

 

Tai to mặt lớn đều ngồi quanh hội trưởng Chu, còn anh, e rằng ngay cả tư cách để bắt chuyện với hội trưởng Chu cũng không có. Này, chả nhẽ anh bỏ tiền ra mua thiệp mời đấy hả?” 

 

"Tôi nghe nói ngoài kia có người rao bán cả thiệp mời dự tiệc. Tiếc là không có bản lĩnh thật sự, mua được thiệp thì có ích gì?" 

 

"Cùng lắm là ra ngoài khoe từng dự tiệc mừng thọ của hội trưởng Chu, chứ bản thân mình thế nào, trong lòng anh không rõ à?" 

 

Tử Huyên chua ngoa, cay nghiệt nói. 

 

"Tử Huyên, sao cô có thể nói như thế? Mấy năm không gặp, cô thay đổi nhiều quá rồi." 

 

Hoàng Phủ Hồng Thường không chịu nổi nữa, lạnh lùng cắt lời. 

 

Mười năm trước, Tử Huyên cũng chỉ mới mười mấy tuổi, khi đó vẫn là cô bé đơn thuần, tuy có chút ham hư vinh nhưng chưa đến mức như bây giờ. 

 

Có vẻ trong mấy năm nay, cộng thêm môi trường hun đúc, đã hoàn toàn biến đổi cô bạn thuở nhỏ này. 

 

"Hồng Thường, tôi nói vậy cũng là vì tốt cho cô thôi. Anh tên Lý Quân phải không? Tôi hỏi anh, anh thuộc gia tộc nào ở khu 2?" 

 

"Cứ coi như tôi đến từ khu 3 đi." 

 

Anh không thể nói mình đến từ thế tục, nói ra e rằng sẽ gây chấn động. 

 

Trong mắt người ở Di Tích Cấm, thế tục là một nơi lạc hậu, khỉ ho cò gáy. 

 

Cứ nghĩ mà xem, một "thổ dân" xuất hiện giữa xã hội hiện đại thì chắc chắn sẽ bị người ta bu lại chỉ trỏ. 

 

"Gì? Khu 3? Quả nhiên thiệp mời của anh là mua rồi. Nếu không tại sao người của khu 3 lại có tư cách đến tham dự tiệc mừng thọ của hội trưởng Chu?” 

 

Tử Huyên nhìn anh với vẻ khinh bỉ. 

 

"Tốt nhất tránh xa Hồng Thường ra, anh không xứng với cô ấy." 

 

"Tử Huyên, im miệng đi." 

 

Hoàng Phủ Hồng Thường cũng đã nổi giận. 

 

"Lý Quân, thật xin lỗi." 

 

Hoàng Phủ Hồng Thường vội nói lời xin lỗi. 

 

Lý Quân mỉm cười: "Không sao.” 

 

Tử Huyên chỉ xã giao với Hồng Thường đôi câu rồi bỏ đi. 

 

Cô ta còn bận kết giao tai to mặt lớn. 

 

Còn Hoàng Phủ Hồng Thường thì giới thiệu sơ về Tử Huyên cho Lý Quân. 

 

Cô ta vốn đến từ nhà họ Vu ở khu 3, khi đó nhà họ Vu là một thế lực top đầu ở khu 3, vì cần nhà Hoàng Phủ luyện chế binh khí nên khi đó hai gia tộc rất thân thiết, nhờ vậy mà Hoàng Phủ Hồng Thường quen biết Vu Tử Huyên. 

 

Sau này nhà họ Vu gặp cơ duyên, thực lực tăng vọt, chuyển lên khu 2, từ đó hai người cũng không còn liên lạc nữa. 

 

Đang lúc Lý Quân và Hồng Thường trò chuyện, bên kia bỗng vang lên tiếng kêu thất thanh. 

 

Tử Huyên sơ ý va vào ly rượu trên tay một người đàn ông, rượu đổ ướt sũng người ông ta, ông ta lập tức nổi xung. 

 

Tử Huyên vội van xin: "Thi gia chủ, vừa rồi thật sự tôi không cố ý. Tôi thật lòng xin lỗi, mong ngài rộng lượng tha lỗi cho tôi.” 

eyJpdiI6IlFcLzdicEwzUDI5KzhOQzJIXC9kS1Vudz09IiwidmFsdWUiOiJZWERnQjJRTHg3RWY1ajhWd01PT2lNRUllbmxPQ3BCSVRzenFSRTE5cjlNQkl0VktnSkd5V3V6NzU1SlU0STNQIiwibWFjIjoiNzI3M2FiNmRjODFhYmE3OWZkZWNhNWYzMWEzMDFjM2UzZWNjNWI3MjAxMjMwNGE1MWQzYjdhMzE1ODZhODY2YSJ9
eyJpdiI6InZKc3dVSEdodGI0aW1tem5ZUkVTU0E9PSIsInZhbHVlIjoiZDhrVEcxb1R4NzlTbGhNNjNrbU1USEoyOE5yTGRJbTRMTEoxa2VGWERvS2pCTkVlNjdFS0pjc3NaMnhjUUFJM2MyUFpvTDRzeGJGWlV0NkJsdnFkR2Y4VVJyRkk3XC90dSs4RmllSnJud1wvSXp4bXV2ZXFjRFJhVWdkZmtiSUZoNHh6U3NLZEMrQmJLamowK1ZacVNUOTlCZGI2NjhVM1dPN1lqOGZIRW9BNzhYN3YxR0ZQdjVsNjRPR1JlT3JOOFdnOG8wdXNBc1wvdU1ka0ptbjBacVArcVwvdW1UNlNrQ1ptTW5YMzNvcUdSQ3FzeTFlTlh3NFhmeE5TelwvYXFZamgwIiwibWFjIjoiNGFhNDA5ZjY5YjY3OTAzNWM0YmExMzVjNWM2YTllYjY0Y2ZjNjk3YTQ4NjY2ZWUxOTU1YmI4OWI1NWQyZTBiOCJ9

Ads
';
Advertisement
x