Đầu dây bên kia, Nhiếp Tiêu Hán gào thét, mắt đỏ ngầu. 

 

"Lý Quân, tao nhất định sẽ xé mày ra thành trăm mảnh." 

 

Ông ta như một con dã thú bị chọc điên. 

 

Tưởng đâu Lý Quân đã sợ hãi trước lời uy hiếp của mình, ai ngờ đối phương lại dứt khoát đến thế, thẳng tay kết liễu mạng sống con trai ông ta. 

 

Qua màn hình còn lờ mờ thấy mấy thuộc hạ trong đại sảnh cũng sững sờ, hiển nhiên chẳng ai ngờ Lý Quân lại ra tay dứt khoát như vậy. 

 

Ngay sau đó, Lý Quân cúp máy. 

 

Tiếng gầm của Nhiếp Tiêu Hán cũng tắt phụt. 

 

Đợi đến khi Lý Quân ngắt liên lạc, Chu Ưng Tuyết và Hoàng Phủ Hồng Thường mới đi tới bên cạnh anh. 

 

Hoàng Phủ Hồng Thường thì còn đỡ, trước giờ Lý Quân vẫn luôn rất ngông cuồng. Nhưng Chu Ưng Tuyết thì khác, mặt mày tái mét. 

 

Giờ ông ta cũng coi như cùng hội cùng thuyền với Lý Quân, hiện tại Lý Quân giết chết con trai của Nhiếp Tiêu Hán, e rằng ông ta sẽ phát cuồng. 

 

Ông ta thở dài: "Nhiếp Tiêu Hán có tổng hai đứa con trai, giờ một đứa chết rồi. Đứa thứ hai lại là công tử bột, chỉ sợ lúc này Nhiếp Tiêu Hán đã nổi điên. Anh suýt nữa thì khiến ông ta tuyệt tự rồi đấy." 

 

Nghe vậy, Lý Quân mỉm cười. 

 

"Nhiếp Tiêu Hán tuyệt tự rồi." 

 

Chu Ưng Tuyết sững sờ, vẫn chưa hiểu ý của Lý Quân. 

 

Bên cạnh, Hoàng Phủ Hồng Thường giải thích: "Trên đường đến thành Bạch Nguyệt, bọn ta gặp Nhiếp Hàm. Nhiếp Hàm đã bị Lý Quân giết rồi." 

 

Nghe xong, Chu Ưng Tuyết chết đứng tại chỗ, vẻ mặt càng thêm kỳ quặc. 

 

Nhiếp Tiêu Hán thật sự tuyệt tự. 

 

Hai đứa con đều chết trong tay Lý Quân. Dễ dàng đoán được màn trả thù điên cuồng của ông ta. 

 

Im lặng thật lâu, Chu Ưng Tuyết mới bình tĩnh lại, nói với Lý Quân: "Ngài Lý, cấm chú trên người tôi đã được phá. Chắc chắn đám người được Địa Phủ phái đi thám thính tin tức đang trên đường đến đây. Chúng ta phải lập tức quay về thương hội Bạch Nguyệt." 

 

Lý Quân gật đầu: "Thành Côn Nam vốn là địa bàn của Liên Minh Tu luyện giả, sau khi chúng ta giết Nhiếp Trạch, để nơi này biến thành địa bàn của thương hội Bạch Nguyệt đi." 

 

Nghe thế, vẻ mặt của Chu Ưng Tuyết hơi phức tạp. 

 

Nói thật, thành Côn Nam nằm ngay sát thương hội Bạch Nguyệt, ông ta đã thèm khát mảnh đất này từ lâu. 

 

Nhưng nếu đánh chiếm thành Côn Nam thì chắc chắn Liên Minh Tu luyện giả sẽ không để yên, không khác gì việc tuyên chiến với họ. 

 

Đối với Chu Ưng Tuyết, Liên Minh Tu luyện giả vẫn là một thế lực khổng lồ, bảo ông ta chủ động đối đầu, ông ta vẫn còn e dè. 

 

“Sợ cái gì? Bây giờ ông đã là người của tôi. Dẫu không chiếm được thành Côn Nam thì Liên Minh Tu luyện giả cũng sẽ không bỏ qua cho ông." 

 

Nghe Lý Quân nói, Chu Ưng Tuyết cười khổ. 

 

Cũng đúng, ông ta đã lỡ bước lên thuyền giặc, lên thì dễ, xuống mới khó. Muốn rút chân, hiển nhiên đã không thể. 

 

"Được. Tôi về sẽ cử người tới tiếp quản thành Côn Nam." Chu Ưng Tuyết nghiến răng: "Đã đến nước này, sợ cũng vô ích, có lợi thì cứ lấy thôi." 

 

Lý Quân gật gù: "Thế mới phải chứ." 

 

Chu Ưng Tuyết vốn không giống người thường, dù đã thề độc, Lý Quân vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. 

 

Ép ông ta đối đầu với Liên Minh Tu luyện giả chẳng khác nào chặn đường lui, bắt ông ta phải dốc lòng làm việc cho mình. 

 

Cùng lúc đó, tại tổng bộ Liên Minh Tu luyện giả, Nhiếp Tiêu Hán đang nổi trận lôi đình. 

 

Nếu không ngoài dự đoán, con cả Nhiếp Trạch của ông ta cũng đã chết. 

 

Thằng út chết trong tay Lý Quân đã đủ khiến ông ta đau như xé ruột, giờ đến cả con cả cũng mất, ông ta coi như đoạn tử tuyệt tôn. 

 

Ầm! 

 

Ông ta tung một chưởng lên bức tường bên cạnh. 

 

Bức tường thủng một lỗ lớn. 

 

Lửa giận hừng hực bốc lên từ người ông ta, khí thế đáng sợ cuồn cuộn như thủy triều. 

 

Đám tâm phúc trong đại sảnh cũng không khỏi run lẩy bẩy. 

 

"Dám giết con của Nhiếp Tiêu Hán này… Lý Quân, tao thề phải giết mày." 

 

Trút giận một hồi, Nhiếp Tiêu Hán mới ngồi phịch xuống ghế, nhưng sắc mặt vẫn âm u đáng sợ. 

eyJpdiI6IkRLbklCUjl4UXBhcmo5SEcyZVBkaXc9PSIsInZhbHVlIjoiK0kwaTJYN05pSW1UazVtOGg2bzliSmcxeGtLVjA3ZWNsaWVMZ3pJRlVtRGtLY2JCWVk4aHBub1FWMHhhRVwvWTUiLCJtYWMiOiI2ZjBhY2JjNDViOTNlNjk5MTQ2OGI5MWI0ZDJhYjUzZmMxM2M1YTMxNTAyODIyZDBhZjRlY2Y5MDdlMjZkNzYxIn0=
eyJpdiI6Im96R0pxY2tLdkhrSDk0elEzcUNFMkE9PSIsInZhbHVlIjoiaW04NVhsQkljeXZPdit0bTVpUE1jUFRMY0paa3lleDFKa0NsY0tOQzlkWHlVRnNoZmw0SVwvQ0E0Vk1oTVd6ejFiVkJQZ0tiQk84NlpPOTZISlE0Y0R6RHUycnJQSnBWcGFTK29iYStlNkgzOGY3N3U1T1daVnBHU1hlQ2ZWVW1jZ0Q3cGd1ZDdUXC9uVU8wOGROXC9qMjJhd25tNEhabmw2SWNpZU94U0pUOHpcL0VGcU9KejJDanJhN0FybXRzYVErY0NEU0hGcVFnaFlzVStXczlScndcLzNHeDlKaEhORHhVN2s3MHFsRmgwdjFqb05XQUk5SVJwakcrandaQVpRWVdlXC8wU2ZkMzl3Q0lzZXdjbXZUOVEzNnc9PSIsIm1hYyI6ImM0NWYyZWZjOWUyNWFlMDcwMjcyNTJjMzVkOTY2N2E1YzNjZDkzMjY5MWQ4OTIxYmZjNWQzMmZlMjEzYzQ3ZWEifQ==

Giọng nói đầy thù hận rít qua kẽ răng, lạnh đến tột cùng.

Ads
';
Advertisement
x