Một thuộc hạ vội bước lên, nói: "Minh chủ, tên Lý Quân đó giết được Phó minh chủ Gia Cát, thực lực dù không phải cảnh giới Thần Biến đỉnh phong thì cũng đã cận kề. Tuy ngài rất mạnh, nhưng thuộc hạ khuyên ngài nên bình tĩnh.” 

 

"Con tao chết rồi mà bảo tao bình tĩnh? Giờ tao qua giết con mày xem mày có bình tĩnh nổi không." 

 

Tiếng gầm gừ của Nhiếp Tiêu Hán vang lên. 

 

Tên thuộc hạ sợ đến suýt quỳ xuống. 

 

Trong cơn thịnh nộ, biết đâu Nhiếp Tiêu Hán làm thật. 

 

Đúng lúc ấy, một người đàn ông khôi ngô tuấn tú lên tiếng: "Minh chủ, thuộc hạ thấy Thích trưởng lão nói có lý. Với tu vi của ngài, giết Lý Quân tự nhiên không thành vấn đề, nhưng kẻ đó xảo quyệt hiểm độc, e đã sớm tính sẵn đối sách.” 

 

“Báo thù cho công tử quan trọng, song tuyệt đối không thể manh động. Hơn nữa hắn còn quá trẻ, lỡ để hắn thoát, hậu hoạn khôn lường. Muốn giết Lý Quân, nhất định phải kết liễu chỉ trong một đòn." 

 

Nghe vậy, sắc mặt Nhiếp Tiêu Hán mới dần dịu lại. 

 

Ông ta nhíu chặt mày, lúc này ông ta chỉ ước có thể mọc cánh bay thẳng tới trước mặt Lý Quân, lấy mạng đối phương ngay lập tức. 

 

Nhưng nghĩ kỹ, phân tích của mấy thuộc hạ cũng không phải không có lý. 

 

Trước đây vì khinh thường Lý Quân, ông ta đã mất đi trợ thủ đắc lực Gia Cát Lạc Tài và cả hai đứa con. Nếu còn không coi Lý Quân ra gì, ông ta không xứng làm minh chủ Liên Minh Tu luyện giả. 

 

"Hay là huy động toàn bộ lực lượng Liên Minh Tu luyện giả, phục kích diệt trừ Lý Quân?" 

 

Có người đề nghị. 

 

Nhiếp Tiêu Hán lắc đầu. 

 

"Huy động toàn liên minh rầm rộ quá, khó giấu tai mắt các thế lực. Biết đâu Lý Quân sẽ chạy trước. Xem ra chỉ còn cách dùng viên đan dược đó." 

 

"Chỉ cần ta nuốt viên đan ấy, thực lực ắt tăng vọt. Đến lúc đó giết Lý Quân dễ như trở bàn tay." 

 

"Nhưng không phải viên đan dược đó rất nguy hiểm sao?” 

 

Vài tên thuộc hạ biến sắc. 

 

"Muốn có phú quý thì phải liều. Trước đây ta còn do dự đôi chút, nhưng giờ con cũng không còn, ta còn sợ gì nữa." 

 

Dứt lời, Nhiếp Tiêu Hán lập tức ra lệnh: "Truyền lệnh của ta, ban bố lệnh truy sát đối với Lý Quân. Ai lấy được đầu của Lý Quân, Liên Minh Tu luyện giả sẽ thưởng một trăm viên linh thạch. Ngoài ra, bảo các sứ giả tuần tra ở các thành của Liên Minh bám sát động tĩnh của hắn." 

 

"Rõ!" 

 

Đám thuộc hạ đồng loạt nhận lệnh. 

 

Chẳng mấy chốc họ tản đi, đại sảnh chỉ còn lại một mình Nhiếp Tiêu Hán. 

 

Ông ta nhìn ra cửa, sắc mặt âm u đen tối. 

 

"Lý Quân, ngày tao xuất quan chính là lúc đầu mày rơi xuống đất."

Sau khi đám người Lý Quân rời khỏi thành Côn Nam, lập tức quay thẳng về thương hội Bạch Nguyệt. 

 

Vừa tới cổng thương hội, một bóng người lảo đảo lao ra, làm Lý Quân và mọi người giật mình. 

 

Chu Ưng Tuyết giơ tay định ra tay. 

 

Nhưng ngay sau đó đã bị Lý Quân quát ngăn. 

 

"Khoan đã!" 

 

Chu Ưng Tuyết vội thu tay. 

 

Bóng dáng mảnh mai kia ngã sấp xuống ngay dưới chân Lý Quân, hóa ra là Lộng Ảnh. 

 

Lúc này Lộng Ảnh đã ngất lịm. 

 

Lý Quân vội bế Lộng Ảnh lên, đặt lên giường, cho cô ta ăn một viên đan dược thì Lộng Ảnh mới dần tỉnh lại. 

 

Lúc nãy khi quay về di chỉ Hoàng Tuyền Tông, thấy bao nhiêu người chết thảm, lửa giận ngùn ngụt, anh lập tức lao thẳng đến thành Côn Nam. Vậy nên đã quên mất trong đám người kia không có thi thể của Lộng Ảnh. 

 

Anh cứ tưởng mọi người đã chết hết, nào ngờ Lộng Ảnh vẫn sống sót. 

 

Ăn đan dược xong, cuối cùng Lộng Ảnh cũng lờ mờ tỉnh lại. 

 

Sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi môi cũng chẳng còn chút máu. 

 

Thấy Lý Quân, cô ta hấp tấp muốn ngồi dậy, nhưng bị anh ấn xuống. 

 

"Nằm yên, đừng cử động." 

 

Lộng Ảnh gật đầu, kể lại những gì đã xảy ra khi ấy cho anh nghe. 

 

Thì ra người của Liên Minh Tu luyện giả đã ập tới, ra tay tàn sát không nương tay, Lộng Ảnh nghe tiếng động vội bỏ chạy khỏi căn nhà gỗ. 

eyJpdiI6ImtKRlwvdjdEd3k4ZVVoeXFWODVyOFBRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InpOVm41cm1VSFBCVlNJMHgreUNJek5zNGJmeDIrU2hhVE5uUmhOSUMzcDh6RzJUbHVWYmEzMlVEQzk4c1ZuUnUiLCJtYWMiOiIxNDMxMGZhN2VmYzgxYzBiNTg5NDhjYTAxODBhZTc3MWIwN2UwYzQyMjNlZDQ4YzU2Mzg1MWI4MzdmZjdjZDNlIn0=
eyJpdiI6Imk5RU85QmdHWjVCSk1GTDVBNE51WUE9PSIsInZhbHVlIjoiMkRFditaNlR0UFJGZ2hZeXlNTHNweFBVNHAxMk5USXVlWkdpZ3dLdXVYZ1FYZmpNVGI5V2xlbDB6ZEx3bGQyeERESWx4NitDVDdqeXorM1hpenNuUEhKMjZkU3ZMMnJMbU95RjJUQmo4K2FNd3g0NjhsazBCdTlDa2x4Y21MRExwUll3OUo1bEduVm1IN1loczBhSEZIUEUwSlgwSGQ3WTd5ZVlyaVBSV1RCa1hwVzRXY1luZllVYkpRZE1TZ2NKTndZd0d5RHFoYnRCaVVMQ0xMVWxiK1AyRytyd0NkWk5hN1ZhVURRVkdta2plVkx0ZHBGZERURkVITG9kd1pYdjNHWDNZa0FPb1FrNFJ6aGgzWENCaXBScW43OUZKSXBjT3RpVkhMVDE3dlBKZ1hqall6Q2dRSGRRYlhSR0IyTXhCZVRJQkpzVFwvdzh0bVoyNllBUGtYb1Zjb21KK2V2WFlMNWZnXC9TZGFJZURRK2VWMEEwZnRLcEdNdTZLSDRkZFcxMGNsS1pYdGo5RWx0MWRvTzNoY092SzhZclZQU0JHRW1iU0NHSEE5cG03dFRWRWMrK1lCeXVKK0xKangySVFFIiwibWFjIjoiYTYyZjI3MmM0ZjUzMDIyN2RkMTVhOWYzZDJmZWUwYjdkOGEwZTg2M2NiMTk5MGE4OTAyODA5Y2MzYTU4NzhiNCJ9

Vì trước đó biết đám Lý Quân tới thương hội Bạch Nguyệt, nên cô ta mới chạy đến đây định tìm anh.

Ads
';
Advertisement
x