Nhưng vì không gặp được Lý Quân nên cô ta không dám lộ mặt, cứ núp trong bóng tối mãi, đến khi thấy anh mới xuất hiện.
"Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt. Sẽ có ngày tôi lấy đầu minh chủ Liên Minh, báo thù cho cô và các anh em đã mất.”
Chất giọng rắn rỏi của Lý Quân vang vọng trong lòng mọi người.
Rời phòng của Lộng Ảnh, Lý Quân quay về khu nhà mà Chu Ưng Tuyết đã sắp xếp lại cho anh.
Lần này Chu Ưng Tuyết đã biết quan hệ giữa Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường, nên đã chuyển sang một khu nhà khác, bên trong có mấy gian phòng, không phải chen chúc chung một giường nữa.
Nói thật, Lý Quân cảm thấy hơi tiếc.
Hoàng Phủ Hồng Thường cũng tỏ vẻ hụt hẫng.
Thu xếp cho Lý Quân xong, Chu Ưng Tuyết rời đi, tập hợp thuộc hạ, điều động người ngựa chiếm lĩnh địa bàn thành Côn Nam.
Ban đầu, người của thương hội Bạch Nguyệt đều tưởng Chu Ưng Tuyết phát điên.
Thành Côn Nam là địa bàn của Liên Minh Tu luyện giả, đi chiếm thành Côn Nam khác gì tự tìm chết.
Hơn nữa cao thủ trong thành nhiều như mây.
Nhưng khi nghe nói đám cao thủ ấy đã bị Lý Quân giết sạch, thậm chí ngay cả Nhiếp Trạch cũng chết trong tay anh, người của thương hội Bạch Nguyệt đều kinh hãi tột độ.
Đồng thời họ cũng nhận ra một sự thật, từ nay về sau, thương hội Bạch Nguyệt đã đổi chủ.
Lý Quân trở về phòng mình bắt đầu tu luyện.
Với thực lực hiện tại, mọi động tĩnh trong thương hội Bạch Nguyệt đều không lọt khỏi tai mắt anh, anh đang chờ người của Địa Phủ tìm tới.
Chạy ngược xuôi cả ngày, lúc này trời đã sụp tối.
Một đêm yên ắng.
Sáng sớm hôm sau.
Chu Ưng Tuyết vừa bước xuống giường đã thấy một bóng người khoác áo choàng đen đứng trước mặt mình, hệt như bóng ma.
Giây phút ấy, lông tóc ông ta dựng ngược, bộ đồ đen này là trang phục đặc trưng của Địa Phủ.
Đặc biệt là mặt nạ ma quỷ mà đối phương đeo.
Chưa đợi Chu Ưng Tuyết mở miệng, giọng nói quái dị vang lên từ kẻ áo đen ấy.
"Chu Ưng Tuyết, ngươi to gan đấy, dám pha vỡ cấm chú mà Địa Phủ ban cho ngươi.”
Chu Ưng Tuyết hít sâu, cố bình tĩnh lại.
Biết mình đã giải cấm chế, chắc chắn Địa Phủ sẽ không tha cho mình, vậy nên ông ta cũng can đảm hơn chút.
“Tôi không muốn làm người đại diện cho Địa Phủ nên đã phá giải cấm chế.”
Nghe vậy, một luồng sát khí lạnh lẽo phát ra từ trên người gã áo đen.
“Kể từ ngươi lựa chọn làm người đại diện cho Địa Phủ, cả đời ngươi phải phục vụ cho Địa Phủ. Dám tự ý giải cấm chú, tức là phản bội.”
“Nói cho ta, kẻ nào đã giải cấm chú giúp ngươi? Ta có thể cho ngươi chết sớm đỡ khổ.”
Giọng điệu nặng nề của gã áo đen vang lên.
Nhưng ngay giây sau, cửa phòng bỗng bị đẩy ra, một bóng người từ ngoài bước vào.
"Nói cho ta biết địa chỉ cụ thể của Địa Phủ ở đâu thì ta có thể tha mạng cho ngươi.”
Lý Quân thản nhiên nói.
"Ngươi nói gì cơ?"
Gã áo đen quay phắt đầu lại, tuy đeo mặt nạ nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của gã.
"Phá cấm chế, thăm dò tin tức về Địa Phủ… Xem ra các ngươi cố tình đối đầu với Địa Phủ. Đã thế, ta giết ngươi trước, rồi lần ra kẻ đứng sau."
Giọng nói âm trầm của gã vang lên.
Ngay sau đó, một sợi xích sắt lao vút khỏi tay áo gã, xé toạc không khí, lao đến như một con mãng xà, nhắm thẳng cổ họng của Lý Quân.
Trong mắt gã, Lý Quân còn quá trẻ, chắc chắn không phải kẻ đã phá cấm chế.
Hạng người như thế, giết dễ như trở bàn tay.
"Vũ khí này của ngươi cũng thú vị đấy."
Lý Quân cười nói.
Ngay sau đó, anh xòe tay túm lấy sợi xích đang bay tới.
"Rắc!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất