Nói một cách chính xác, Thương hội Bạch Nguyệt nên được coi là thế lực của anh, dù sao Hội trưởng Chu Ưng Tuyết đã là đàn em của anh.
Nghe câu trả lời ấp úng của Lý Quân, Thẩm Vũ Lư không khỏi lộ vẻ thất vọng.
Cái gì mà “cũng có thể coi là vậy”? Có lẽ trên đường đi tên nhóc này đã khoác lác với cháu trai mình, bây giờ nghe nói đã đắc tội với bang Vinh Thịnh thì sợ hãi, nhưng lại ngại không dám thẳng thắn phủ nhận.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt của Thẩm Vũ Lư lập tức trở nên lạnh lùng.
“Này chàng trai, cậu đã cứu cháu gái tôi, Thẩm Vũ Lư tôi rất cảm ơn cậu. Đây là ba viên linh thạch, tuy chỉ là linh thạch hạ phẩm nhưng cũng đủ cho cậu tu luyện một thời gian. Cậu mau rời đi, tìm một nơi mà trốn đi, tiếp tục ở lại đây chỉ làm liên lụy đến chúng tôi thôi.”
Thẩm Vũ Lư đã nói rất rõ ràng.
Ông ta lấy ba viên linh thạch từ trong tủ bên cạnh ra, cho vào túi rồi đưa cho Lý Quân.
Ba viên linh thạch đó mỗi viên chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút.
Trong Di Tích Cấm, linh thạch tương đương với tiền tệ ở thế tục.
Nhưng Lý Quân không nhận linh thạch của ông ta, mà khẽ lắc đầu.
“Tôi ra tay cứu người là vì hai chị em Thường Lâm đã đưa tôi đến Lâm trấn, không màng đến báo đáp. Còn về bang Vinh Thịnh, trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là lũ kiến hôi.”
“Nếu ông sợ bị tôi liên lụy, vậy tôi xin tạm biệt.”
Nói xong, Lý Quân lập tức sải bước đi ra ngoài.
Thẩm Vũ Lư lớn tiếng nói: “Đi thong thả, không tiễn.”
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của hai chị em Thường Lâm đều thay đổi.
Bọn họ biết Lý Quân đã tức giận.
Thường Lâm vội vàng nói: “Cậu ơi, thực lực của đại ca Lý thực sự rất mạnh, anh ấy chắc chắn không nói dối đâu.”
Cảnh Lý Quân ra tay cứu người đã in sâu vào tâm trí Thường Lâm, cô ta cảm thấy Lý Quân sẽ không nói dối.
Thẩm Vũ Lư cười lạnh lùng.
“Hai đứa nhóc con các cháu hiểu cái gì? Các cháu có biết bang Vinh Thịnh là thế lực như thế nào không? Tên nhóc này ỷ có chút thực lực mà dám ăn nói ngông cuồng. Nếu cậu ta không đi, chỉ mang đến tai họa cho chúng ta thôi. Cái gì mà nhân vật lớn của Thương hội Bạch Nguyệt chứ.”
“Cậu cũng từng tiếp xúc với Hội trưởng phân bộ của Thương hội Bạch Nguyệt, sao lại không biết có nhân vật này.”
“Thế lỡ anh ấy là người của tổng bộ Thương hội Bạch Nguyệt thì sao?” Thường Tiêu không nhịn được lên tiếng.
“Tổng bộ? Tổng bộ của Thương hội Bạch Nguyệt ở khu vực thứ nhất, mà người của khu vực thứ nhất đến đây làm gì? Đối với người của khu vực thứ nhất mà nói, khu vực thứ hai và khu vực thứ ba đều là nơi dành cho những người ở tầng lớp thấp, những thế lực lợi hại ở khu vực thứ hai cũng chẳng đáng là gì trong mắt họ đâu…”
Thẩm Vũ Lư nói đến đây thì đột nhiên im bặt.
Thái độ vừa rồi của Lý Quân chẳng phải là coi bang Vinh Thịnh như lũ kiến hôi sao?
Không thể nào!
Đúng vậy, ông ta chưa từng gặp Lý Quân ở phân bộ, nhưng rất có thể Lý Quân đến từ tổng bộ.
Thái độ trời đất bao la ông đây là nhất của Lý Quân quá giống với người của khu vực thứ nhất.
Nếu Lý Quân thật sự đến từ khu vực thứ nhất thì quả thật là lớn mặt, vậy chẳng phải ông ta đã bỏ qua cơ hội kết bạn với một nhân vật lớn hay sao, thậm chí còn đắc tội với đối phương.
Lúc này, trong lòng Thẩm Vũ Lư dâng lên cảm xúc phức tạp.
Không thể nào.
Tùy tiện gặp một người trên đường cũng là nhân vật lớn của thương hội Bạch Nguyệt, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
“Hừ!”
Thẩm Vũ Lư hừ lạnh.
“Suýt nữa đã bị hai chị em cháu lừa, đúng là ngây thơ, nếu hắn ta thật sự đến từ tổng bộ của thương hội Bạch Nguyệt thì sao lúc nãy lại nói mình cũng xem như là người của thương hội? Rõ ràng là chột dạ, các cháu bị tên này lừa rồi.”
“Hơn nữa vừa rồi hắn ta đi nhanh như vậy là vì biết rõ dù có ở lại đây thì cậu cũng không bảo vệ hắn, sợ người của bang Vinh Thịnh báo thù, nên vội vã chạy trốn.”
Thật sự là như vậy sao?
Hai chị em Thường Lâm cũng mê mang.
Đúng lúc này, một người hầu vội vã chạy vào.
“Có chuyện gì không?”
Thẩm Vũ Lư thấy người hầu vào, trong lòng không khỏi hoảng loạn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất