Lần hòa giải này không tránh khỏi tổn hao tài sản.
“Lão gia, vừa nãy có người đón thanh niên kia đi rồi.”
“Đón thì đón thôi, vậy mà cũng phải báo cáo với tôi à?”
Thẩm Vũ Lư nghe không phải người của bang Vinh Thịnh thì thở phào nhẹ nhõm.
Có người đón Lý Quân, ông ta cũng không thấy kỳ lạ.
Dù sao thì ai mà chẳng có bạn.
“Điều quan trọng là không chỉ có một chiếc xe, mà là hơn hai mươi chiếc.”
“Hai mươi mấy xe? Cái gì?”
Thẩm Vũ Lư trợn mắt.
Được hơn hai mươi chiếc xe đón tiếp, đủ chứng minh thân phận Lý Quân không tầm thường.
Thường Mỹ Quyên cũng ngây người.
Thường Tiêu không nhịn được nói: “Em đã nói anh Lý là người tai to mặt lớn mà.”
“Hai mươi mấy xe, cậu có nhận ra là người của thế lực nào không?”
Thẩm Vũ Lư vội vàng hỏi.
“Là thương hội Bạch Nguyệt, tiểu nhân thấy có rất nhiều thành viên cấp cao, hội trưởng Đổng cũng trong đám người.”
Nghe vậy, Thẩm Vũ Lư hoàn toàn sửng sốt.
Người của thương hội Bạch Nguyệt đến đón Lý Quân đã đủ khiếp sợ, ngay cả hội trưởng Đổng cũng đích thân xuất hiện.
Hội trưởng Đổng chính là người phụ trách chi nhánh của thương hội Bạch Nguyệt ở Lâm Trấn?
Người có thể khiến hội trưởng Đổng đích thân đón trước, chắc chắn là nhân vật lớn đến từ tổng bộ!
Vậy thì những gì cháu trai ông ta nói hoàn toàn đúng, một bang Vinh Thịnh cỏn con thì có là gì.
Lúc này, Thẩm Vũ Lư phịch một tiếng ngồi xuống sofa.
Nhớ đến lời nói lạnh nhạt với Lý Quân vừa rồi, ông ta muốn tát cho mình hai bạt tai.
Cơ hội bám víu lấy thương hội Bạch Nguyệt lại bị mình bỏ lỡ.
Quan trọng nhất là thái độ của ông ta, chẳng may Lý Quân là kẻ lòng dạ hẹp hòi, vậy thì gia tộc họ Thẩm sẽ lập tức tan thành mây khói.
Lúc này, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán chảy xuống.
…
Bên trong xe.
Hội trưởng chi nhánh Thương hội Bạch Nguyệt - Đổng Hiểu Phong tỏ vẻ cung kính.
Chu Ưng Tuyết không đến, chẳng may bị người của Địa Phủ phát hiện ra trận thế lớn như vậy thì không ổn.
Người của Địa Phủ cũng không nhận ra Lý Quân, dù có thấy Lý Quân thì cũng không sao.
“Ông có biết tin tức về Địa Phủ không?”
Lý Quân thuận miệng hỏi.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Đổng Hiểu Phong lắc đầu.
“Hội trưởng Chu đã hỏi tôi rồi, Thương hội Bạch Nguyệt vẫn luôn ở Lâm Trấn, nhưng chưa từng nghe nói tới Địa Phủ.”
“Vậy ở Lâm Trấn còn có chuyện gì lạ hay thế lực gì kỳ quái không?” Lý Quân lại hỏi.
Cho dù Địa Phủ có bảo mật tốt đến đâu thì tổ chức lớn như vậy cũng phải ăn uống sinh hoạt, không thể không có chút tin tức nào được.
Có thể bọn họ đã ngụy trang thân phận, hoặc là có tổ chức nào đó đã thần phục bọn họ, giúp họ cung cấp vật dụng sinh hoạt.
“Nói đến chuyện kỳ lạ ở Lâm Trấn thì ngày nào cũng xảy ra, nhưng lời ngài khiến tôi nghĩ đến một nơi - Minh Nguyệt lâu.”
“Minh Nguyệt lâu là môn phái toàn nữ, xuất hiện ở Lâm Trấn chỉ sau một đêm, hơn nữa lâu chủ của bọn họ có thực lực thâm sâu, nhiều thế lực chống đối Minh Nguyệt lâu đều bị diệt môn trong một đêm.”
“Minh Nguyệt lâu ở đâu? Ông lái xe đưa tôi tới đó, đừng để người khác đi theo.”
“Rõ.”
Nửa tiếng sau.
Xe dừng dưới chân núi.
Lý Quân bước xuống, đứng dưới chân núi nhìn lên, hắn nhìn thấy trên đỉnh núi có một tòa nhà năm tầng sừng sững.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất