"Ngài Lý, chúng tôi vừa bàn xong, hội triển lãm ở Lâm trấn sẽ tổ chức vào ngày mai. Không biết ngài có muốn đi xem cùng không?"
"Nghe nói trên đó sẽ triển lãm rất nhiều pháp khí, còn có vài món vừa khai quật từ di tích nữa."
Nói xong, Chu Ưng Tuyết nhìn Lý Quân.
Ông ta còn tưởng Lý Quân sẽ không để ý đến hội triển lãm ở nơi nhỏ bé này, ai nhờ Lý Quân lại đồng ý: “Được.”
Ban đầu Lý Quân cũng không mấy hứng thú với triển lãm gì đó, nhưng Nhậm Nhã Quỳnh cũng tới. Điều này khiến anh hơi tò mò, rốt cuộc triển lãm có thứ gì đủ sức hấp dẫn nhị tiểu thư nhà họ Nhậm.
Ngày hôm sau, tại hội triển lãm.
Lý Quân đi cùng Đổng Hiểu Phong và Chu Ưng Tuyết.
Sảnh tầng một người ra kẻ vào tấp nập.
Thương hội Bạch Nguyệt có địa vị rất cao ở Lâm trấn, nên ban tổ chức đặc biệt sắp xếp cho họ một phòng nghỉ dành cho khách vip.
Phòng khách vip ở tầng hai, còn triển lãm tổ chức tại đại sảnh tầng một.
Vì triển lãm chưa bắt đầu, mấy người tạm ngồi uống trà trong phòng khách vip.
"Hai người cứ ngồi đi, tôi xuống tầng một dạo một vòng."
Lý Quân muốn xem Nhậm Nhã Quỳnh đang làm gì.
Nói rồi, anh đi ra ngoài.
Còn chưa đi đến cầu thang thì phía đối diện có một người phụ nữ đang đi đến.
Cô ta vác một cái bọc nhỏ màu trắng trên vai, chân đi bốt cao.
Dáng người cao ráo, tóc đen dài, đường nét khuôn mặt tinh xảo, toát lên vẻ đẹp rạng rỡ.
Vì cô ta ăn mặc rất hiện đại, nên Lý Quân mới nhìn nhiều hơn mấy lần.
Hơn nữa những người có mặt ở tầng hai đều là những người có chút địa vị ở Lâm trấn.
Người phụ nữ này nhìn thẳng, sải bước dứt khoát.
Nhưng ngay sau đó, cô ta bất chợt trượt chân, ngã khuỵu xuống đất, mặt nhăn lại vì đau.
Hình như cổ chân bị trẹo.
Thấy vậy, Lý Quân lên tiếng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Người phụ nữ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn anh, rồi lắc đầu: "Không sao, tôi lỡ trẹo chân một chút, không nghiêm trọng đâu."
Nói xong cố gượng đứng lên.
Nhưng ngay sau đó lại khẽ rít lên một hơi.
"Á!"
Rõ ràng là rất đau.
"Cô muốn tới phòng nào? Tôi dìu cô vào."
Lý Quân nói.
Hai má cô ta hơi ửng hồng, nhưng nhìn cổ chân của mình, cô ta vẫn gật đầu: “Vậy phiền anh rồi.”
Giọng cô ta rất êm tai, pha thêm vài phần yếu mềm, dễ khiến người ta nảy sinh lòng trắc ẩn.
Lý Quân đưa tay đỡ cánh tay người phụ nữ, từ tốn dìu cô ta đứng dậy, rồi từng bước một đưa cô ta đi vào phía trong.
"Cảm ơn anh, tôi muốn tới phòng khách vip số sáu, bạn tôi đang ở trong đó."
"Không có gì."
Lý Quân đáp qua loa.
Vì cô ta bị thương nên hai người đi rất chậm.
Cô gái vừa đi vừa trò chuyện với Lý Quân, như muốn xua bớt không khí gượng gạo.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất