Người đàn ông nói xong, đám người phụ trách kiểm tra xung quanh đều tỏ vẻ thích thú.
Đương nhiên bọn họ cũng không cho rằng cậu thanh niên trước mắt này là người họ đang tìm, bởi vì Lý Quân đi cùng Tiêu Tinh Hồn, là người của Ma Môn.
Tiêu Tinh Hồn có tín vật, họ ngại ước định với Ma Môn nên không thể làm khó Tiêu Tinh Hồn, vậy nên trút giận lên người Lý Quân.
Sau khi bị bắt, có sống sót ra được hay không chẳng phải do họ quyết định hay sao?
Tiêu Tinh Hồn thấy cảnh này, biết lời ngon tiếng ngọt không có tác dụng, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
“Các vị, cậu ấy thật sự là đệ tử mới do Ma Môn tuyển chọn, các người làm vậy có phải hơi quá đáng không?”
Nói rồi, ông ta giật phăng mặt nạ trên mặt, lộ ra gương mặt thật.
“Tôi là trưởng lão Bạch Cốt Môn Tiêu Tinh Hồn, nhìn rõ rồi chứ, thả đệ tử của tôi ra.”
Thân phận trưởng lão Bạch Cốt Môn vẫn có chút ảnh hưởng, nhiều người xung quanh dừng.
“Thì ra người này là trưởng lão Bạch Cốt Môn - Tiêu Tinh Hồn.”
“Bạch Cốt Môn là một trong thập đại môn phái của Ma Môn, có địa vị rất cao.”
“Đúng vậy, vô cớ bắt giữ đệ tử Bạch Cốt Môn, chẳng phải là phá hoại ước định với Ma Môn sao?”
“Mình Tiêu Tinh Hồn thì không sao, nhưng rất có thể sẽ gât ra xung đột giữa Ma Môn và Liên Minh chính đạo.”
Nhiều người bàn tán xì xào.
Thánh địa không chỉ có Ma Môn và Chính Đạo mà còn có nhiều thế lực trung lập.
Sau khi Tiêu Tinh Hồn để lộ thân phận, ông kéo cổ tay Lý Quân, muốn cưỡng ép xông qua.
Nhưng ngay sau đó, hai người lại bị chặn đường.
Ngay cả người đàn ông trung niên mặc đồ trắng cũng bước tới.
“Tiêu Tinh Hồn, ông quả nhiên là người Ma Môn, lén la lén lút, lại còn phải dịch dung.”
Nghe vậy, Tiêu Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng.
“Dị Hành Chu, ông đừng có giở cái giọng âm dương quái khí đó ở đây, rốt cuộc có định thả người hay không?”
Rõ ràng, Tiêu Tinh Hồn quen biết người đàn ông trung niên.
Dị Hành Chu cười nhạt: “Ông lén lút như vậy, tôi khó mà không nghi ngờ người bên cạnh ông cũng đang giấu diếm thân phận, vậy nên trước khi điều tra rõ ràng, không thể thả người được.”
“Không thả người thì ông đây sẽ xông qua.”
Tiêu Tinh Hồn siết chặt nắm đấm, khí thế cuồn cuộn dâng trào.
“Tiêu Tinh Hồn, ông tưởng dựa vào tu vi nửa bước Thần Cảnh là có thể xông qua sao?”
Dị Hành Chu vừa dứt lời, xung quanh có thêm bốn bóng người xuất hiện, tất cả đều là nửa bước Thần Cảnh.
“Tiêu Tinh Hồn, bây giờ ông còn cảm thấy mình có thể dẫn người xông qua không?”
“Phía tôi có năm nửa bước Thần Cảnh, tôi xem ông lấy gì để ngông cuồng?”
Chính Đạo và Ma Môn đã có nhiều trận đại chiến, Tiêu Tinh Hồn dựa vào thuật dịch dung khiến Liên Minh chính đạo chịu không ít thiệt hại, những người này đã hận thấu xương ông ta từ lâu.
Dựa vào ước định với Ma Môn, dù biết là Tiêu Tinh Hồn nhưng họ cũng không tiện ra tay, hôm nay Tiêu Tinh Hồn lại dẫn theo một đệ tử khiến họ tìm được cớ để làm khó Tiêu Tinh Hồn.
Nếu Tiêu Tinh Hồn thực sự dám cưỡng ép xông qua, hôm nay ông ta nhất định phải chết.
Nhưng nếu ông ta không cậy mạnh xông qua thì sẽ phải giao đệ tử cho bọn họ xử lý, đây quả là một cú tát mạnh vào mặt Tiêu Tinh Hồn.
Ánh mắt Tiêu Tinh Hồn không khỏi nhìn về phía Lý Quân.
Với tình hình hiện tại, Tiêu Tinh Hồn cần trưng cầu ý kiến của Lý Quân, dù sao thì Lý Quân mới là chủ.
Dị Hành Chu cười lạnh: “Tiêu Tinh Hồn, ông ngông lắm mà? Sao không nói nữa rồi?”
Lúc này, ánh mắt Lý Quân lạnh lùng nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
“Không muốn chết thì cút đi.”
Nghe Lý Quân nói vậy, trong lòng Tiêu Tinh Hồn cũng giật mình.
Ông biết, với tính khí của Lý Quân, sao có thể để những người này ngang ngược.
Nhưng nếu ra tay thì tất cả mọi người sẽ biết Lý Quân đã tới Thánh Địa, tiếp theo sẽ là truy sát không ngừng nghỉ.
“Ranh con, mày nói cái gì? Muốn chết à?”
Người đàn ông vừa rồi còn dùng vỏ kiếm ấn vào ngực Lý Quân, lúc này kiếm đã rút ra khỏi vỏ đặt ngang cổ Lý Quân.
Lưỡi kiếm lạnh như băng in bóng gò má Lý Quân.
Lưỡi kiếm cách cổ Lý Quân chỉ một milimet, dường như chỉ cần một nhát chém là có thể cắt đứt đầu Lý Quân.
Nhiều người xung quanh tỏ vẻ thương hại, nghĩ thầm: “Liên Minh chính đạo vốn đã hận người Ma Môn thấu xương, cậu ta sắp gặp vận xui rồi.”
Người đàn ông kia nở nụ cười tàn nhẫn.
“Ranh con, quỳ xuống mau, nếu không tao cắt đầu mày.”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất