"Lý Quân đã cứu Hồng Thường, là ân nhân của Mộc Gia Trang ta, sao ông có thể nói ra lời đó?"
Ai ngờ Lý Quân lại cười: "Được thôi, nếu Long Hổ sơn trang cứ muốn tôi đến tận nơi tạ tội, vậy thì tôi sẽ đi Long Hổ sơn trang một chuyến."
Nói đến đây, trong mắt Lý Quân lóe lên một tia lạnh lẽo.
Vốn dĩ anh đã định trước khi rời khỏi trấn Bạch Thủy sẽ giải quyết gọn gàng chuyện Long Hổ sơn trang.
Đương nhiên, ban đầu anh chỉ nghĩ là cho họ một bài học.
Bây giờ thấy phong cách làm việc của Long Hổ sơn trang, tuyệt đối không thể để bọn họ sống.
Bên trong Long Hổ Sơn Trang.
Trương Long đang tiếp đón ba vị trưởng lão của Thái Huyền Môn.
Mấy năm gần đây, Long Hổ Sơn Trang làm việc ngang ngược như vậy mà không bị các môn phái lớn tiêu diệt là bởi vì bọn họ đã nịnh bợ vị Vưu trưởng lão của Thái Huyền Môn.
Vưu trưởng lão đã nhận biết bao quà biếu từ Long Hổ Sơn Trang, vậy nên khi nghe nói bọn họ cần giúp đỡ, ông ta còn dẫn theo hai sư đệ tới.
Ba vị trưởng lão Thái Huyền Môn ra tay chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.
Cho Long Hổ Sơn Trang đủ thể diện.
Đợi ba vị trưởng lão đi nghỉ ngơi, Nhị trang chủ Trương Hổ mới báo cáo với đại ca: “Đại ca, Bạch Thủy trấn bao gồm cả Mộc Gia Trang đã bị phong tỏa, bọn họ đã hoảng rồi.”
Nghe vậy, Trương Long không nhịn được cười lớn.
“Thằng nhóc kia dám giết người của Long Hổ Sơn Trang, tao sẽ chơi chết nó.”
“Đại ca cứ xem đi, Mộc Gia Trang sắp đưa hung thủ đến tận cửa rồi.”
Trương Hổ cười lạnh.
Trương Long gật đầu: “Đương nhiên, dù Mộc Viễn coi trọng tình nghĩa, không muốn giao người, nhưng trước cái chết, đám thuộc hạ kia cũng sẽ trói người đưa đến, bên trong Mộc Gia Trang tự khắc sẽ loạn.”
Bên kia.
Mộc Gia Trang.
Dù Mộc Viễn không muốn để Lý Quân tới nhận tội, nhưng cũng ý thức được việc nếu không làm như vậy thì đám thuộc hạ sẽ tạo phản.
Cuối cùng hắn quyết định đi cùng Lý Quân.
Rời khỏi Mộc gia trang, bọn họ đi thẳng tới Long Hổ Sơn Trang.
Chỉ có Lý Quân, Tiêu Tinh Hồn và Mộc Viễn.
Trên đường, Mộc Viễn dặn dò: “Lát nữa nữa gặp anh em Long Hổ, cậu cứ nói chuyện mềm mỏng, sau đó tôi giao toàn bộ tài sản của Mộc gia trang, cầu xin tha mạng, biết đâu đổi lấy được một con đường sống.”
Mộc Viễn theo bản năng cho rằng Lý Quân đến Long Hổ Sơn Trang là để tạ tội nên mới nói vậy.
Mặc dù biết thái độ của Long Hổ Sơn Trang, đi tạ tội cũng chưa chắc họ tha cho Lý Quân, nhưng trong lòng vẫn thầm hi vọng.
Con người là vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Tiêu Tinh Hồn nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Chủ nhân của ông ta sao có thể tạ tội chứ?
Lý Quân thì không nói gì, lười để ý đến Mộc Viễn.
Nhưng trong mắt Mộc Viễn, thái độ này của Lý Quân rõ ràng là biểu hiện tâm trạng nặng nề và sợ hãi.
Ba người nhanh chóng tới cổng chính Long Hổ Sơn Trang.
Thái độ Mộc Viễn khúm núm: “Làm phiền bẩm báo với hai vị trnag chủ, Mộc Viễn của Mộc gia trang cầu kiến.”
Người của Long Hổ Sơn Trang tỏ vẻ khinh thường, lập tức vào báo cáo.
Bên trong phòng khách.
Trương Hổ nghe thuộc hạ báo cáo, ông ta cười ha hả.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất