Đây là cấm địa thuộc về điện Vu Thần, thế nhưng Dương Thiên thân là phó điện chủ của điện Vu Thần, có tư cách đi vào trong đó.
Trong cung điện rộng lớn và rất mênh mông, hiện ra khí tức cổ xưa.
Thế nhưng, một số khu vực của nơi này lại có rất nhiều thủy tinh trong suốt, trên đó đang tỏa ra dao dộng kì lạ. Trong những thủy tinh trong suốt này, còn tách ra một đóa hoa Lưu Nguyên.
Dương Thiên đi về hướng những viên cầu này, hắn biết rằng, càng đi vào trong, những hình ảnh mà viên cầu dự trữ càng lâu đời.
Trong lòng Dương Thiên lóe lên cảm xúc không thể gọi tên, theo chỉ dẫn của tình cảm trong lòng, hắn đi đến điểm cuối của cung điện.
Ở đây, cũng có một viên cầu trong suốt, thế nhưng trong đó lại có một số đóa hoa sắp tàn, trên đóa hoa này chỉ còn lại một cánh hoa, không biết là lưu lại từ niên đại nào.
"Phó điện chủ, thứ nơi này phong ấn là một cây hoa Lưu Nguyên khô héo, nghe đâu là đại nhân Vu Thần ban đầu để lại, nhưng mà không có cường giả có thể nhìn thấy hình ảnh trong đó, hoa Lưu Nguyên này chắc đã mất đi hiệu quả triệt để". Ở bên cạnh hộ pháp tộc người vượn nói.
"Hoàn toàn khô héo sao?" Dương Thiên thầm nói trong lòng, làm hắn sinh ra một thứ tình cảm không thể gọi tên trong lòng là một hoa Lưu Nguyên được niêm phong trong thủy tinh trước mặt.
"Nhìn một lát có thể nhìn ra trong đó có gì không?" Dương Thiên không do dự, một tia linh hồn chìm sâu vào trong đó, có ý định tiếp xúc với hoa Lưu Nguyên này.
Vù...
Lúc ý thức Dương Thiên tiếp xúc với hoa Lưu Nguyên, hắn chỉ cảm nhận ý thức của mình bỗng nhiên mơ hồ, sau đó bị dẫn vào một thế giới rộng lớn.
Đây là thế giới giống với man hoang, trên từng hành tinh đều có khí lưu hỗn độn bao phủ, toàn hộ hư không còn hiện ra trạng thái không ổn định.
Từng dòng ánh sáng chốc chốc lóe lên, rơi xuống trên nham thạch, gây ra một số mảnh vỡ, uy lực khổng lồ.
Một thế giới giống man hoang hiện ra trước mặt Dương Thiên.
Thế nhưng mặc dù cảnh sắc thỉnh thoảng thay đổi, nhưng thị giác của Dương Thiên vẫn giữ nguyên, khu vực này từ đầu đến cuối đều là một nơi duy nhất, phạm vi Dương Thiên nhìn thấy cũng là cố định.
Khí lưu hỗn độn dày đặc, còn thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng gào giận dữ khủng khiếp, thậm chí đôi lúc có bóng cự thú lóe lên một cái rồi biến mất.
Cảm giác thực của cự thú này không mạnh, nhưng thân thể lại cực kì khổng lồ, chỉ vẹn vẹn ở cảnh giới cấp Tân Tinh đã đạt đến mấy nghìn mét, đủ để xưng là cự thú trời sinh.
"Lẽ nào những cảnh tượng này đều do hoa Lưu Nguyên khô héo ghi lại?" Dương Thiên thầm nói trong lòng.
Một đời của hoa Lưu Nguyên chỉ ghi lại toàn bộ cảnh tượng xảy ra bên cạnh nó, bây giờ xem ra, cây hoa Lưu Nguyên này chắc là vẫn tồn tại ở nơi này, không có cường giả ngắt lấy, dựa theo góc độ của người đứng xem âm thầm ghi chép.
"Đây là cảnh vật trong vũ trụ kỉ nguyên mà Trụ Huyền ở sao?" Dương Thiên cẩn thận quan sát.
Cảnh vật trước mặt rõ ràng có khác biệt rất lớn với vũ trụ Tinh Lâm nơi bây giờ Dương Thiên đang ở.
"Có thể vũ trụ căn nguyên ở vô số kỉ nguyên trước chính là như vậy, ngập tràn khí lưu hỗn độn, thế nhưng kỷ nguyên dần trôi qua, những vũ trụ căn nguyên này hủy diệt rồi lại sinh ra, cũng sẽ từ từ sinh ra thay đổi". Dương Thiên phán đoán trong lòng.
Cảnh tượng trước mặt chứng minh không phải ở tinh vực căn nguyên, hầu như có thể chắc chắn là trong vũ trụ căn nguyên.
Xoạt!
Bỗng nhiên, ở đằng xa truyền đến một tiếng xé gió, sau đó một thanh biên nhìn có vẻ vô cùng non nớt đến đây, nhìn thời gian tu luyện của thanh niên này ước tính chỉ có mười mấy năm, thế nhưng trên người tỏa ra dao động khí thế rất mãnh liệt, toàn thân cũng tản ra khí tức sắc bén, đó là sự tự tin tuyệt đối về con đường phía trước.
"Cha nói rồi, nơi này từng xuất hiện một vài hung thú, dựa vào thực lực của mình chắc có thể săn giết chúng!" Thanh niên đứng ở đây, trong tay lại nắm một cây trường cung, đằng sau còn đeo mười mấy mũi tên.
"Gào!"
Ở đằng xa, một con hung thú đang gào thét, bay về hướng thanh niên.
Nhưng thanh niên lại không hề thay đổi sắc mặt, trực tiếp rút một mũi tên ra, sau đó nhanh chóng bắn đi.
Hung thú cao đến mấy nghìn mét bị trúng mũi tên này, thân thể lại trực tiếp chia năm xẻ bảy, có thể thấy được sức mạnh khổng lồ này.
"Ầm ầm!"
Chính lúc này, toàn bộ hư không bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sấm sét lập lòe, sau đó từng vết nứt không gian khủng khiếp xuất hiện, trong những vết nứt không gian này có vô số khí lưu hỗn độn bao phủ, còn có từng tia sáng kì lại tản ra, nhìn có vẻ giống như tận thế.
Cậu đứng ở đây, nhìn cảnh vật giống như tận thế, vô số khí lưu hỗn độn cùng với thanh niên này tạo nên một bức tranh kì lạ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất