Vù vù vù!  

             Không gian không ngừng rung chuyển, luồng khí tức trên người Trác Uyên ngày càng trở nên ngông cuồng. Cả bầu trời không ngừng rúng động, gió thổi điên cuồng. Những làn sóng dưới biển khô ngừng nhô lên ngụp xuống, từng đợt thay nhau vỗ vào bờ, không hề ngừng nghỉ, cứ như thể có thứ gì đang khuấy động náo loạn biển cả vậy.  

             Chỉ có mình nơi của Trác Uyên ở là êm đềm như cũ, không có lấy chút dao động nào. Nhưng mà sự bình tĩnh này, cứ như thể đang kìm nén sự ngột ngạt vậy, như thể một khi sự ngột ngạt này được giải tỏa thì sẽ hệt như núi lửa phun trào, trời sụp đất bể, hủy diệt thiên hạ vậy!  

             Gầm!  

             Đột nhiên, cả người Trác Uyên bỗng nhiên rung động, hắn ngẩng mặt lên trời tức giận hét lớn, âm thanh bay đến tận trời, vô cùng hiên ngang khí phách. Cả vòm trời không ngừng run rẩy. Tiếp theo đó từng đợt khí lưu màu đen đột nhiên tuôn ra từ chín tầng mây, trông nó hệt như dung nham đang lao đến, hòng nuốt chửng tất cả mọi thứ, chỉ trong thời gian nháy mắt, đợt khí lưu màu đen đó bao phủ cả bầu trời, che khuất vòm trời trong hàng vạn dặm.  

             Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu trời vốn đang là ban ngày bỗng nhiên trở nên tối đen như mực, xòe bàn tay không thấy năm ngón tay.  

             Đây chính là uy lực đất trời do Quy Nguyên Cảnh của Trác Uyên tạo ra, Ma Hóa Không Gian!  

             Nhưng mà như thế vẫn còn chưa xong, chỉ thấy cơ thể của Trác Uyên lại trở nên rung động, những tiếng rồng gầm rú kì quặc không ngừng vang lên. Trong không gian tối đen như mực đó,  từng con rồng đen tuyền lại đột nhiên xuất hiện, chúng giơ nanh múa vuốt nhảy múa khắp đất trời, mỗi lần chúng vẫy đuôi hay vặn mình, đều có thể khiến cho đất trời chấn động, uy lực làm rung động tứ phương tám hướng.  

             Như thể sự xuất hiện của hàng vạn con rồng màu đen này chính là sự trừng phạt đối với nhân gian, cứ như muốn hủy hoại trời đất vậy.  

             Đây chính là sự thay đổi đột ngột do Song Thần Hồn của Trác Uyên ở Quy Nguyên Cảnh gây ra, Long Chiến Cửu Thiên!  

             Thú hồn mạnh nhất, thiên long hồn, trong ma hóa không gian này, đột nhiên đã tạo thành cái ổ của riêng mình. Rồng chính là vua của muôn thú, là tổ tiên của những loài thú dữ. Bất kì thứ gì, một khi đi vào trong ổ rồng, sẽ bị ngàn vạn con rồng nghiền nát thành mảnh vụn, hoàn toàn không có chút không gian để trốn thoát. Khi hợp nhất với Kiếm Long đó của Đan Thanh Sinh, sẽ trở thành thứ không thể so sánh nổi.  

             Cái chiêu Trảm Long Kinh Khí của Đan Thanh Sinh cùng lắm chỉ là cường hóa linh binh mà thôi, ngươi không đánh lại, chẳng nhẽ không thể trốn đi hay sao? Nhưng mà cái Ma Long Sào Huyệt của Trác Uyên thật sự chính là một cái máy xay thịt. Chỉ cần Lĩnh Vực Thần Hồn hợp nhất với Long Hồn, uy lực tức nhiên sẽ mạnh đến nỗi không thể miêu tả nổi rồi.  

             Nhưng mà chỉ có thế thôi sao? Dĩ nhiên không phải rồi!  

             Sức mạnh của Đan Thanh Sinh đến từ rồng và kiếm, còn sức mạnh cơ bản của Trác Uyên là đến từ lòng đất và rồng, mà bây giờ trong tâm của hắn cũng có cả kiếm nữa, thế nên là…  

             Ting ting ting…  

             Từng âm thanh sang sảng vang lên, thanh ma kiếm đó cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể của Trác Uyên bây giờ đang tăng theo cấp số nhân, nó cũng trở nên vui vẻ mà run lên bần bật, sau đó thì bùm một cái, trong phút chốc, thanh kiếm đó rời khỏi mặt đất, bay thẳng lên tận chín tầng mây.  

             Mà cũng chính vào lúc này, cả bầu trời đen kịt cũng như bị xáo trộn lên cả vậy, những làn sương mù mào đen dày đặc đến nổi không thể nào tan biến đi được xông thẳng về phía thanh ma kiếm đó, hàng vạn con rồng màu đen đang điên cuồng hét lớn cũng xông thẳng vào thanh ma kiếm đó, hệt như bầy ong vỡ tổ vậy.  

             Trong thời gian phút chốc, những lực lượng hắc áo đều đổ dồn lên thân của thanh ma kiếm đó, thanh kiếm đó từ từ trở nên to ra, biến thành một thanh kiếm to lớn tận trường dài hơn trăm trượng. Luồng khí tức đáng sợ này khiến toàn bộ kết giới ở Bắc Hải không ngừng run rẩy.  

             Gầm, Trác Uyên lại ngửa mặt lên trời hét lớn, cơ thể của hắn khẽ run lên, lại có một tiếng bùm vang lên, hắn bay thẳng lên vòm trời, mạnh mẽ bắt lấy cán của thanh kiếm đó.  

             Cuối cùng khì luồng khí lưu cũng được mở ra mạnh mẽ hệt như một cơn lốc xoáy, chỉ trong vòng khoảng thời gian ngắn, những đám mây đen bao quanh thanh kiếm đó đều đã dạt ra bên ngoài, hệt như những con cào cào vậy, chúng tản ra bay khắp nơi, mà những thanh kiếm màu đen mạnh mẽ cũng ẩn ẩn hiện hiện trong những đám mây màu đen đó với một mức độ vô cùng khó tin, nó nghiền nát những thứ nằm trên đường nó đi qua. Cho dù là ở không gian kết giới đó, cũng không ngừng run lên cầm cập, có cảm giác như nó sắp đổ sập xuống vậy.  

             Chỉ có thanh ma kiếm trong tay Trác Uyên là nằm ở vị trí trung tâm, hệt như địa ngục Tu la, đang xé toạc trời đất, nó đứng im bất động. Mà tất cả những thứ xung quanh hắn đều đả bị đêm tối nuốt chửng, trong thanh kiếm dài vô tận, mọi thứ đã biến mất vào hư không!  

             Đợi khi mọi thứ êm đềm trở lại, từng đợt gió lạnh thổi qua, bầu trời lại xuất hiện những tia nắng rực rỡ. Thì thanh ma kiếm trong tay Trác Uyên mới từ từ rơi xuống, như thể sau này không thể tìm thấy lớp băng nào để đứng vững trên đó nữa.  

             Bởi vì khi nãy, tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều đã bị vỡ tan thành nhiều mảnh băng nhỏ, hòa vào dòng nước nơi đại dương.  

             Nên biết rằng, những mảnh băng này được kết tụ bởi sức mạnh của Phong Thiên Hải Ngao, năm đó Bất Bại Kiếm Tôn cũng không thể dùng Phách Thiên Kiếm để hủy diệt được, nhưng mà bây giờ, dưới thanh kiếm đen dài vô tận này, mọi thứ đều đã bị nghiền nát thành những mảnh vụn, sự cách biệt trong đó là thứ không thể tính toán được nữa.  

             Trác Uyên lúc này, rõ ràng là đã vượt xa Bất Bại Kiếm Tôn rồi, ít nhất là vượt xa lão ta của một trăm năm trước…  

             “Tiểu tử thối à, ngươi muốn chết hả?”  

             Bùm bốp!  

             Đột nhiên, có một tiếng mắng bang lên, một cái đầu to lớn thiếu đi một mắt đột nhiên trồi lên từ dưới mặt biển, lão ta lên tiếng mắng chửi nói: “Long Hồn còn có thêm Cửu U Lĩnh Vực, rồi lại có thêm sự phối hợp của bốn loại kiếm đạo của Kiếm Đế nữa, tên tiểu tử ngươi muốn lật đổ trời đất rồi! Ở đây đã không chứa nổi ngươi nữa, mau cút đi, ngươi xem ngươi đã biến nơi này của lão phu ta thành đống hỗn độn gì rồi chứ? Hứ!”  

             Trác Uyên khẽ nhếch môi, hắn đưa mắt nhìn sang phía Hải Ngao rồi cúi người bái lạy, hắn than thở nói: “Tiền bối Hải Ngao à, cảm ơn sự chỉ dẫn trăm năm nay của ngươi, nếu không thì ta thật sự không biết nên làm thế nào để lĩnh ngộ bốn loại kiếm đạo này!”  

             “Bớt đến đây đi, chẳng qua là lão phu tiết lộ kiếm tâm của Kiếm Đế năm đó cho ngươi mà thôi, có kiên trì nổi hay không là nằm ở bản thân ngươi, chứ không phải ở lão phu ta. Vả lại, lão phu ta cũng muốn xem xem, bốn thanh kiếm có thể hợp nhất, vậy thì bốn loại kiếm đạo có thể hợp nhất hay không? Chẳng qua là lão phu ta chỉ muốn làm thử nghiệm vậy, chứ không hề muốn giúp ngươi, ngươi đừng tự mình đa tình!”  

             Trác Uyên nở nụ cười rạng rỡ, hắn gật đầu hiểu rõ nói: “Dạ, hậu bối đã hiểu rồi, chỉ có điều trăm năm nay hậu bối đã ở đây để luyện kiếm, hẳn là làm phiền nhiều rồi, lần này ta đi, e rằng sẽ không quay trở lại nữa, tiền bối bảo trọng nhé!”  

             “Hả, ngươi thật sự muốn đi hay sao?”  

             Trong mắt Hải Ngao hiện lên có chút không nỡ, nhưng mà rất nhanh sau đó lão ta thở dài một hơi, rồi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi nên đi rồi, cứ cho là ngươi không đi liều mạng với người ta thì cũng đi tìm kiếm không ít cô nương nhỉ. Ít nhất… ngươi phải mang thứ đồ đó về đây!”  

             Vẻ mặt Trác Uyên trở nên nghiêm túc, hắn khẽ gật đầu, trong lòng hắn bỗng nhiên có chút nghiêm trọng.  

             Đế cấp đại đạo thì chỉ có mỗi cao thủ đế cấp mới có thể ngưng tụ thành công, có cùng tuổi thỏ với đất trời, không chết không bị tiêu diệt. Bất luận là lúc đầu ai đã nhét thứ đó vào trong người hắn, bây giờ đến cơ thể của Khuynh Thành, hắn cũng không có gì không nỡ cả.  

             Nhưng mà người tài giỏi có công không khéo sẽ lại dính tội. Nàng mang theo thứ bảo vật này trên người, bị người ta phát hiện thì nhất định sẽ bị nhòm ngó, tuyệt đối không thể để nàng trở thành mục tiêu săn đón của kẻ khác nữa.  

             Vừa nghĩ đến đây, Trác Uyên lại cúi người bái lạy, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc: “Tiền bối, bây giờ ta đi đây, cáo từ!”  

             Vừa nói xong, Trác Uyên không thèm quay đầu thì đã rời đi, chỉ để mình Hải Ngao đưa mắt liếc nhìn bóng hình ngày một xa đó, trong mắt lão ta có chút âu lo: “Ầy, cái tên tiểu tử loài người này đã đi rồi, sao đột nhiên lại cảm thấy có chút chán chường nhỉ, không thì lại tìm con người đến bầu bạn với ta? Nhưng mà, khắp đất trời này, ai lại có thể thú vị như tên tiểu tử đó chứ? Phiền quá đi thôi…”  

             Vù!  

             Không gian rung động, Trác Uyên đi ra từ bên trong kết giới của Hải Ngao, trước mặt hắn có hai người ra vẻ kính trọng đứng sẵn đó, hai người đó chính là Cổ Tam Thông và Tước Nhi. Hai người họ thấy Trác Uyên đi ra thì vô cùng vui mừng, Tước Nhi nhanh chóng lên tiếng nói: “Chúc mình cha đã đột phá Quy Nguyên thành công!”  

             “Ẩy, bây giờ cha là Thiên Huyền Nhất Trọng sao? Mà thực lực lại thuộc Quy Nguyên…” Trong mắt Cổ Tam Thông tràn ngập sự nghi ngờ, hắn lên tiếng thăm dò hỏi.  

             Trác Uyên trầm ngâm hồi lâu, hắn cảm nhận sức mạnh của chính mình đôi lát rồi ôn tồn nói: “Quy Nguyên tầng bảy!”  

             “Thất Trọng? Trong phút chốc mà cha đã đột phá đến tầng bảy sao?”  

             “Chuyện này cũng không có gì, bởi vì ta đã ngộ ra kiếm đạo, với lại tu vị của ta cứ tích trữ trong mấy trăm năm, cũng chưa hề có sự đột phá gì, lần này ta tích lũy nhiều quá nên có sự đột phá lớn mà thôi. Huống hồ gì, bên trong còn có tác dụng của việc cảm nhận ra kiếm đạo nữa. Chỉ có điều căn cơ tu luyện của ta hơi ít mà thôi!”  

             Trác Uyên thở dài một hơi rồi bình tĩnh nói: “Ta luôn cảm thấy loại đại đạo mà đám người Thượng Cổ Thập Đế luôn luôn tìm kiếm không ở nơi nào xa xôi, mà ở trong nguyên lực bản thân mình. Bởi vậy nên bởi vậy nên bí quyết chân truyền này có chút kì lạ, tuy nói là tu tâm, nhưng thật ra là chú trọng đến bản chất!”  

             “Vậy thì thật đáng chê cười, loại công pháp tối thượng nhất mà các vị cao cao tại thượng đó theo đuổi lại xuất hiện trong tay một người bình thường sao?”  

             “Có lẽ chính vì bình thường nên mới phù hợp với thiên đạo nhất!”  

             Nghe thấy lời chế giễu của Tước Nhi, gương mặt Trác Uyên ra vẻ cảm thán nói: “Chỉ có điều có người đi quá xa, nên đã quên đi con đường lúc đầu, bởi vậy mới càng đi càng xa thôi!”  

             Hai người họ nghe thấy lời này thì cô cùng khó hiểu, họ chắc hẳn không hiểu, mà chính Trác Uyên cũng cảm thấy không rõ, hắn chỉ có một cảm nhận duy nhất, nếu như muốn chứng minh thì chỉ còn cách thực hành mà thôi.  

             Có điều đây là chuyện của sau này, chuyện quan trọng bây giờ là hoàn thành con đường thông thiên.  

             Thế là Trác Uyên liếc nhìn hai người họ một cái rồi lên tiếng hỏi: “Kế hoạch có được tiến hành thuận lợi hay không?”  

             “Tất cả đều như những gì cha dự đoán cả!”  

             “Được, vậy chúng ta hãy đi Kiếm Tinh một chuyến, hoàn thành trận chiến cuối cùng ở chốn phàm trần của ta đi!”  

             Ting!  

             Trác Uyên vung thanh kiếm đen dài chỉ về phía trước, hắn khẽ nhếch môi, gương mặt hắn tràn ngập ý chí chiến đấu.  

             Điện chủ Thiên Ma Điện, quân chủ ma quái trong bóng tối, cuối cùng cũng để lộ mặt thật dữ tợn trong đòn phản kích Kiếm Tinh rồi…  

             Cũng chính vào lúc này, trong đế đô của Kiếm Tinh, một đám đại công thần của tứ châu đều đã tề tựu đầy đủ, người đầu tiên đến chính là đám người của Cầm Sắt Kiếm Vương và Lạc gia, sau đó là đám người Đông Châu của Thượng Quan Phi Vân, sau đó là Nam Châu và Bắc Châu, đều đã lần lượt đi đến nơi này. hai người Đan Thanh Sinh và Tửu Kiếm Tiên đến trễ hơn ba ngày.  

             “ y da, xin lỗi xin lỗi, đến muộn rồi, ha ha ha…”  

             “Thứ tội, thứ tội…”  

             Chắp tay với tất cả mọi người rồi lại giả vờ ngớ ngẩn, hai người Đan Thanh Sinh và Tửu Kiếm Tiên đến đại sảnh trong hoàng cung của đế đô. Bách Lí Kinh Vĩ liếc nhìn bọn họ một cái rồi khẽ cười lên tiếng nói: “Trảm Long Kiếm Vương và Tửu Kiếm Tiên, sao hai ngươi lại đến trễ vậy?”  

             “Cái lão già nát rượu này tìm thấy rượu ngon của nhà người ta, thừa tướng đại nhân, người hiểu rồi đó, ha ha ha…” Tửu Kiếm Tiên còn chưa kịp nói gì thì Bách Lí Ngự Vân đã lên tiếng châm chọc nói.  

             Tửu Kiếm Tiên tức giận liếc nhìn lão ta một cái rồi rụt rè mỉm cười với mọi người, trông lão ta vô cùng bình tĩnh.  

             Bách Lí Kinh Vĩ khẽ gật đầu, hắn ta cũng hiểu rõ tính tình của lão ta, thế là cúng không nghĩ gì thêm nữa, hắn ta lại nhìn sang Đan Thanh Sinh nói: “Trảm Long Kiếm Vương, còn ngươi thì sao, sao lại chậm trễ?”  

             “Ở Nam Châu, lão phu đã tìm ra tung tích của một người, bèn mời người đó đến đây, bởi vậy nên mới có chậm trễ, xin thừa tướng đừng trách!” Đan Thanh Sinh khẽ ngẩng đầu rồi mỉm cười vui vẻ nói.  

eyJpdiI6IktKOURFazZ6cVhBRWNpa21MVURcLzl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImNDRDZXOW1xYkdJQ0NkdmRpU01Ia0MwaFZtNThKRmcxQ1RqR3JXdUFhMjZsbnBVZnFrQkdVSVZRbW9ZR0I5bzVuTTF6SEdrMjIyVnNvdHYrUW1SZ1JBQTk1MmxxbThvZUZxeERzWXdRdFR0K3NidVZxM3RmMzJVaFZKbXlycjVaTmdXbUVVT0pjVG81R2pzeGVYOFU3VzhYMlFYcjhVUndzS21ibHRmYzhuTEJFdlpBa0Mzd3huckR2cHhOeUl3MG9uVllGMElRUkoxT2h3NWpJNzBqa3ZPRFpcL2J6NDZGdjdwZHBtc1wvVmpucFg4UklvRjhuNXBkVXNLd0RkamFqQkJ2Y0Y2azE5U3BLWng4OU9Qc0hQVXdzTmpsRVwvcjF0R095bVFjR1R5Y1AzOEpLVWxhNEVtbTZLdUQ4TCtrd2pIR2V4MDVWaG1tQ1ZhZktuaUVlRURva0RJRE00WlBmK214QTBSZUY2OEtheHNaa1hcL2Nxc09OSmFTbXZkUmxEaG5mVEFha3k2SWR1Y0pvVlU4T1FoOE1HWTZQZDVOWURpMFB6SGF2bEZ3MnhhVERzNmw0NmlJdHFEaHl3cExwamp1MSt1dlFZQnl5RjlWMEt3TVlhSXdSZ1RNVzJzVVk2YllRUHpyODNPVjN4eGRyYWI0QUV5eUI0MWxvUHp5a3BtalNTcXNXR0tvTE5pZEJtMDNHWHJXV3c9PSIsIm1hYyI6IjBkYWQ5OGUzZGVlOGE0NGYwN2Y2YzVlN2UyZTRmNjFmMjhiYzM1YzczZjIxMTgxZTdlZjNmMWMxZDRmMTYxNWEifQ==
eyJpdiI6IkI3cDJxZUNTUlhPczlrZDQyQkd6aGc9PSIsInZhbHVlIjoiZWxJU1p1QjlNWVQzY0EzU285SDJvMkR5S0VyNGxoWFh1XC9kQlJpb2NMcmNqVCtKV2NLUnVOYVVGZkZvUDlRbTRNVHFjb1J4a25oUVRVdFJ6OVQwOHBaaVRnQ1UrQzBXTzBqUzFONUhtc0Q5eTh2eVBNdzdxeW1kak5nbVljOW4zRHpvYVArQXZQVHF0aXJNbTd3azZtVFprTGhqalVlaHl0ZE9LaG1TdW9nQ3lXdmplNkJVYzNIWFFRTmQ4ZHV4UXJnWXNJTlgwOTVNYzdWT3VwMzJ6MTlSazY0NExiTlBsZkduTzNueXgxWStpcDlyMnRVZ1dIOHJWa1hFdkxhOUgyOHdORHZPbjBBVktvSGhGSUdDTm5GM3lkdDZ2endcLzd0clA4UW5DNFdhODZyNzlibW5TdUtnYnJtMWhLeWZkbFFVcXNpWWtuWHZjTHhWZHNIeFwvZDZVajQ2NDZEXC9LeXNhU0RaYVBZWXJEZmhHUEwybENMajJ3RDExeitSWmpxOG5PZG4rcGVVVHJYRXM0eWRLTFdnS3pESHVLZUh6bFphZWpZRmxudE5CK1Y0UlpVTGgwdUdPMVVUNnVNUTZYdmN1T2c5RTNaS29TZTJNSUJ1d1djdnd2NmNtR3NwS2hmRmFRTFlkQ3lxRmdBPSIsIm1hYyI6IjQ4YmQ2OWNlMzA4M2M5M2QyYmYxNTJlNzlhZjRlNGQzOTVkOTNmZjBhNDdlYmZlNTI3Y2NmZWRhYjBmOGY0MjEifQ==

             “Vậy người đó là…” Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhíu mày lại, trong mắt hắn ta có chút nghi ngờ…

Ads
';
Advertisement
x