Bốp bốp bốp!
Đan Thanh Sinh khẽ vỗ tay, khóe môi lão ta cong lên nở một nụ cười thần bì. Tiếp theo đó, liền có hộ vệ dẫn một nữ tử nhan sắc xinh đẹp đi vào trong, nhìn kĩ lại thì Bách Lí Kinh Vĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Mộ Dung Tuyết?”
“Đúng vậy, chính vì lão phu nghe ngóng được tin tức của nàng ta, nên mới chậm trễ mấy ngày thưa thừa tướng đại nhân!” Đan Thanh Sinh vuốt râu khẽ cười nói.
Bách Lí Kinh Vĩ gật đầu kiên định, hắn ta vui vẻ lên tiếng nói: “Trảm Long Kiếm Vương đúng là trụ cột của đế đô, lần này đã lập nên công lớn rồi. Cô nương Mộ Dung Tuyết này đã mai danh ẩn tích trăm năm nay, thế mà lại lọt vào tay của chúng ta. Như vậy thì xem ra, bất luận là tên Mộ Dung Liệt đó hay là cung phụng của Mộ Dung gia, đều phải xuất đầu lộ diện rồi. Ha ha ha… lúc đó thì đế đô của chúng ta có thể quăng lưới bắt gọn một lần, tiêu trừ hậu họa!”
“Hứ, ngươi mơ đi, cả trăm năm nay ta còn không tìm thấy đại ca của ta nữa, có lẽ hắn ta sớm đã không để ý đến chuyện đời rồi. Thì cứ cho là ta bị các ngươi bắt rồi, hắn ta cũng không hề hay biết đó!” Mộ Dung Tuyết cười lạnh lùng rồi bĩu môi khinh thường nói.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ cong môi, hắn ta nở nụ cười vui vẻ nói: “Vậy thì tốt nhất Mộ Dung cô nương nên cầu nguyện đi, cầu nguyện cho sư huynh của ngươi không trốn trong núi sâu rừng già nữa, hai tai không nghe ngóng chuyện đời nữa. Nếu không thì, những năm tháng thanh xuân này của cô nương kể như bỏ phí rồi, ha ha ha…”
“Người đâu, thêm tên một người nữa vào danh sách xử quyết đi, năm ngày sau chính là ngày xửa tử của con gái nhà mộ gia phản tặc này, truyền tin tức đi khắp năm châu cho ta. Nếu như đám người của Mộ Dung Liệt không chịu xuất hiện thì, hứ hứ, bọn họ đợi nhận xác của đại tiểu thư Mộ Dung gia đi, dẫn nàng ta xuống!”
“Dạ!”
Hộ vệ kính trọng chắp tay lại, sau đó hắn ta dẫn theo Mộ Dung Tuyết đang bày ra vẻ mặt lạnh lùng lui ra ngoài. Bách Lí Kinh Vĩ khẽ mỉm cười, hắn ta lại nhìn sang tất cả mọi người đang có mặt lúc đó rồi cười nói: “Các vị đều là những thần tử có công, trong ngày xử hình phán quyết đó, bệ hạ sẽ phing thưởng cho các vị đây, để cảm ơn công lao chiến đấu vì Kiếm Tinh của các vị!”
“Cảm ơn thừa tướng đại nhân đã cất nhắc!”
Mắt mọi người khẽ sáng lên, họ cảm thấy vui mừng vô cùng. Lạc Minh Ngọc suy nghĩ một hồi rồi lại nhìn sang Bách Lí Kinh Vĩ nói: “Thừa tướng đại nhân à, không biết có thể thả hai vợ chồng đệ đệ của ta ra hay không?”
“Ợ, Lạc manh chủ à!”
Bách Lí Kinh Vĩ mới vừa nghĩ đến vậy, hắn ta tỉnh ngộ lắc lắc đầu, sau đó lại bật cười hi hi, trong mắt hắn ta lóe lên một tia sáng sắc bén, hắn ta hét lớn nói: “Người đâu, đánh bại hết đám người của Lạc gia cho ta!”
Cái gì chứ?
Đám người Lạc Minh Ngọc vô cùng bất ngờ, trong lòng họ thấy rất sợ hãi, bọn họ còn chưa kịp có động thái gì thì vù vù vù, có mấy tiếng động xé gió vang lên, đám người Cầm Sắt Kiếm Vương và Thượng Quan Phi Vân đã khống chế mọi người trong phút chốc, đến đám người Lệ Kinh Thiên còn không kịp hành động, thì cơ thể của bọn họ đã cứng đờ cả lại, không còn cử động lại được nữa.
“Bách Lí thừa tướng, ngươi làm như này là có ý gì đây?” Râu của Gia Cát Ngọc Long khẽ động đậy, lão ta tức giận nhìn sang Bách Lí Kinh Vĩ nói.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhún vai rồi nở nụ cười kì quặc, hắn ta thở dài một hơi nói: “Ầy, vậy mà cũng không hiểu hay sao, các ngươi chính là phản tặc, bây giờ đã bị bắt giữ rồi, năm năm sau sẽ cùng nhau bị hành quyết!”
“Bách Lí thừa tướng, bọn ta đã thuận theo rồi, tại sao ngươi lại còn…”
“Các ngươi đã thuận theo rồi, nhưng mà manh chủ của các ngươi thì không!”
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhíu mày, trông hắn ta vô cùng khổ tâm: “Ngươi nói các ngươi đã giúp bổn tướng đây đánh bại Tây Châu, lẽ ra phải là công thần, ta nên ban thưởng cho ngươi, cũng tiện thả Lạc manh chủ ra. Nhưng mà manh chủ của các ngươi không chịu thuận theo ta, một khi thả hắn ra, hắn lại sinh sự với ta thì làm sao đây? Nhưng mà nếu như ta không thả, thì các ngươi lại trách bổn tướng lật lọng với các ngươi, nói không chừng sẽ sinh lòng tạo phản. Ầy, vậy thì thì quá phiền hà rồi, bởi vậy nên bổn tướng mới đưa ra quyết định này, giết sạch cho rồi. Không có Lạc minh của các ngươi, lối đi này không phải trơn tru rồi hay sao? Ha ha ha…”
Râu của Gia Cát Ngọc Long khẽ động đậy, lão ta lên tiếng hét lớn nói: “Bách Lí Kinh Vĩ, ngươi nói mà không giữ lời!”
“Bổn tướng cũng muốn nói lời giữ lời lắm, nhưng mà tên manh chủ đó của các ngươi lại đi phụ lòng tốt của người khác!”
Bách Lí Kinh Vĩ lắc đầu bất lực, hắn ta lại thở dài một hơi, sau đó lại nhìn sang phía ba người Gia Cát Ngọc Long rồi lên tiếng châm chọc nói: “Hơn nữa, lúc đầu ở trong căn nhà nhỏ đó, bổn tướng đã từng nói với ba người các ngươi, các ngươi đoán đúng ý đồ của bổn tướng ta thì ta mới đàm phán với các ngươi. Nhưng mà cuối cùng các ngươi không có lấy ai có đủ tư cách đàm phán với bổn tướng ta cả. Tất cả mọi thứ đều nằm trong tay bổn tướng ta, từ đầu đến cuối các ngươi đều không có quyền chọn lựa, dẫn họ đi!”
Bách Lí Kinh Vĩ hô một hơi, liền có hộ vệ dẫn theo những người cấp cao của Lạc gia rời đi. chỉ nghe thấy tiếng mắng nhiếc không ngừng lọt vào tay, vang lên khắp cả cung điện, Bách Lí Kinh Vĩ thì cứ khẽ mỉm cười, hắn ta không hề để tâm đến điều đó: “Chỉ có kẻ yếu ớt mới buông lời mắng mỏ, nếu như mắng người có tác dụng thì còn dùng đến nắm đấm để làm gì nữa? Ha ha ha…”
“Thừa tướng đại nhân anh minh!” Mọi người cúi người khen ngợi nói.
Bách Lí Kinh Vĩ hài lòng gật đầu, hắn ta lại nhìn sang Cầm Sắt Kiếm Vương nói: “Liễu Kiếm Vương à, ngươi đã thu dọn xong đám người trong Lạc gia hay chưa?”
“Lạc gia nắm giữ biên giới của Tây Châu, gió thổi hoa rơi cái là bọn họ liền biết ngay, bởi vậy không có cách nào thu dọn bọn họ trong nháy mắt được!”
“Không sao, bây giờ đi thu dọn bọn họ đi, có thể giết được mất người thì giết mấy người, chạy trốn bao nhiêu cũng không quan trọng. Chỉ cần truyền bá tin đám người cấp cao của Lạc gia sẽ nhận lấy cái chết truyền ra bên ngoài, thì đám binh tướng chạy trốn loạn lạc đó thế nào cũng sẽ tự mình lọt lưới mà thôi!”
“Bây giờ ta sẽ đi truyền tin, để cho thuộc hạ giăng lưới bắt gọn!” Cầm Sắt Kiếm Vương khẽ gậy đầu mỉm cười nói.
Mấy người còn lại thấy cảnh này thì khẽ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng họ cảm thấy bất ngờ.
Thủ đoạn độc ác của tên Bách Lí Kinh Vĩ này, thật sự xử chết người ta khắp nơi, căn bản không chừa cho đối phương một con đường sống nào mà!
Không để tâm đến chuyện không nghĩa khí trong tim mọi người, Bách Lí Kinh Vĩ cứ mãi nở nụ cười lạnh lùng như thế, hắn ta lại chắp tay với mọi người rồi nói: “Được rồi, bây giờ các vị đây đã có thể nghỉ ngơi trong các dinh thự đã được sắp xếp sẵn trong kinh thành, đợi năm ngày sau sẽ được phong thưởng. Còn về chuyện của Lạc manh, mong mọi người đừng suy nghĩ nhiều, Kinh Vĩ ta không phải là kẻ vắt chanh bỏ vỏ, phàm là những người trung thành với đế đô, Kinh Vĩ ta nhất định sẽ không đối xử tệ bạc với họ đâu. Lạc gia… thật sự suy nghĩ của họ không ổn định, Kinh Vĩ cũng có lí do không thể xử lí được, mọi người có thể thấy hiểu nhỉ!”
“Thừa tướng uy nghĩ chu đáo, bọn ta cảm thấy e thẹn vô cùng!” Mọi người khẽ cúi người bái lạy rồi kính trọng lên tiếng nói.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ gật đầu rồi hài lòng rời khỏi nơi đây, mấy người còn lại cũng căm hận rời đi, họ nhỏ tiếng bàn luận chuyện diễn ra trước đó.
Chỉ có điều thứ mà bọn họ không chú ý đến chính là, chính vào lúc bọn họ rời đi, Bách Lí Kinh Vĩ lại còn quay đầu nhìn bóng lưng của bọn họ thêm một lần nữa, trong mắt hắn ta tràn ngập sự lạnh lùng, khóe môi hắn cong lên tạo thành một hình vòng cung khinh bỉ.
Năm ngày sau phong thưởng sao?
Hứ hứ, các ngươi đúng là quá ngây thơ rồi. Năm ngày chính là ngày trọng đại, ngày mà triều chính của Kiếm Tinh bọn ta ổn định, những nhân tố không ổn định đều sẽ bị loại trừ sạch sẽ hết, ha ha ha…
Bách Lí Kinh Vĩ điên cuồng cười nhạo trong lòng, hắn ta đắc ý rời khỏi nơi này…
…
Năm ngày sau, ở quảng trường của đế đô, đầu người thay nhau nhấp nhô, tất cả dân chúng trong đế đô, hình như đều đã đổ về đây cả, họ vô cùng kinh ngạc khi nhìn về hướng đài xử hình.
Bởi vì lần này, quảng trường vô cùng lớn rộng, số lượng người bị hành quyết nhiều vô cùng, trước giờ chưa từng thấy.
Ngày trước khi xử hình, chỉ có mỗi hoàng đế Bách Lí Kinh Thế và thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ có mặt tại hiện trường mà thôi, nhưng mà lần này, chưa kể đến mười vị Kiếm Vương nữa, còn có mấy vị công thần đến từ tứ châu, bọn họ cũng đang ngồi trên ghế, họ chính là đám phản đồ Bộ Hành Vân.
Mà trên đài xử hình, có một đám người đang quỳ đó, bên trong bao gồm người của nhiều thế lực khác nhau. Hơn nữa họ đều là những nhân vật có tiếng nói cả.
Đầu tiên, chính là người quản lí Bắc Châu, tông chủ của Hải Minh Tông, Lăng Vân Thiên, lão ta đang phải đứng mũi chịu sào. Lão ta đã bị phong ấn tu vị, quỳ ngay trước đài, lão ta thấy bản thân như một con khỉ mua vui để cho mọi người xung quanh ngắm nhìn, lão ta thật sự hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhục nhã vô cùng, lão ta ngước mặt lên trời hét lớn nói: “Bộ Hành Vân, cái tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi, dám bán đứng năm môn phái ở Bắc Châu, sẽ có một ngày ngươi phải nhận lấy cơn thịnh nộ của ngọc hoàng!”
“Hả, cơn thịnh nộ của ngọc hoàng ư? Cơn thịnh nổ của ngọc hoàng đầu tiên giờ đang đổ lên đầu lão già ngươi đó!” Bộ Hành Vân bĩu môi khinh bỉ, lão ta nở nụ cười kì quặc, lão ta đắc ý liếc nhìn lão già tóc bạc phơ tung bay trong gió đang ngồi ở trước mặt, đau khổ phẫn nộ, thế là lão ta lại càng trở nên đắc ý hơn.
Tiếp đến chính là Ngô Nhiên Đông đang quỳ trên đài, gương mặt hắn ta vô cùng bình tĩnh, không buồn cũng không vui. Chỉ có điều khi nhìn thấy tên hắn ta, nghĩ đến thân phận của hắn ta, một đám dân chúng bên dưới liền chỉ chỉ trỏ trỏ, gương mặt họ đều tràn ngập sự tiếc nuối.
Ầy, một trăm năm trước, thương hội Hải Xuyên đã chết nhiều người như thế, khó khăn lắm mới để lại được một người ở lại, bây giờ hắn ta lại đi vào lối mòn cũ, sắp bị xử hình rồi.
Đây thật sự là đang tạo nghiệt mà, ngươi không thể để lại cho người ta một ngọn rễ hay sao?
Sau đó là đến đám người của Lạc gia, gương mặt của họ vô cùng đau khổ phẫn nộ, họ im lặng không nói lời nào. Gương mặt của Lạc Minh Ngọc vô cùng ủ rũ, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng nghe thấy những lời đàm tiếu ô nhục của đám người bên dưới, thì giận đến mức hai mũi sắp xì khói đến nơi.
“Tên Trác Uyên đáng chết này, rốt cuộc mưu kế của hắn là thứ quỷ gì chứ, nhiều năm rồi đến nay, bổn tiểu thư chưa từng nhận lấy nỗi nhục nhã lớn đến như này. Mà bây giờ lão nương ta sắp bị treo cổ đến nơi rồi, sao hắn vẫn còn chưa xuất hiện để cứu ta, không lẽ muốn dồn ta đến con đường chết hay sao, cái thứ không có lương tâm này…”
“Đại tỷ, tỷ đang nói gì thế?”
Lạc Minh Viễn đang ở bên cạnh lẩm bẩm lên tiếng hỏi, hắn không hiểu nguyên nhân tại sao. Lạc Minh Ngọc lại tức giận liếc nhìn hắn một cái rồi lên tiếng mắng nhiếc nói: “Yên tâm chờ chết đi thôi, đệ đợi ta nói gì nữa hả, hứ!”
Lạc Minh Viễn giật mình, đột nhiên hắn trở nên ngu ngơ đi, không biết khóc hay nên cười.
Trời ơi, đại tỷ à, một nhà chúng ta sắp nắm tay nhau đi xuống hoàng tuyền rồi, tỷ không thể để lại cho bọn ta chút kí ức tươi đẹp ấm áp hay sao? Nói thì nói vậy, không bao lâu nữa thì chúng ta cũng không còn kí ức gì nữa rồi.
Lạc Minh Viễn bất lực lắc đầu, hắn lên tiếng than vãn nói: “Đại tỷ à, đệ biết tỷ nghĩ cho đệ, nhưng mà con người của tên Bách Lí Kinh Vĩ đó sao tỷ lại có thể tin tưởng hắn ta được cơ chứ? Bây giờ cả nhà chúng ta đã gặp nạn rồi, nhưng mong Tư Uyên không có chuyện gì!”
“Yên tâm đi, con nha đầu đó không có chuyện gì đâu! Vả lại sao tỷ tỷ ta lại có thể đi tin con người của tên Bách Lí Kinh Vĩ đó được? Lão tỷ tỷ ta là tin… ầy, thôi vậy!” Lạc Minh Ngọc khẽ lắc đầu, nàng đang định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt lời vào trong.
Lạc Minh Viễn lại càng trở nên khó hiểu, hắn suy nghĩ hồi lâu rồi khẽ lắc đầu vì không hiểu.
Đại tỷ có phải bị dọa đến ngốc rồi hay không? Ầy!
Lạc Minh Viễn khẽ than vẫn rồi lại nhìn sang Nguyệt Nhi ở bên cạnh: “Nguyệt Nhi, tí nữa chúng ta sẽ cùng nhau xuống hoàng tuyền, ngươi có sợ không!”
“Có ngươi bên cạnh thì ta không sợ!” Nguyệt Nhi khẽ cười, gương mặt nàng ta vô cùng vui vẻ.
Lạc Minh Viễn khẽ gật đầu, hắn cũng nở nụ cười rạng rỡ, trong mắt hắn không có sự buồn bã, không có sự vui mừng, càng không có sự sợ hãi, chỉ có sự ngọt ngào và hạnh phúc tràn ngập mà thôi!
Bách Lí Kinh Vĩ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nở nụ cười kì quặc, hắn ta khẽ gật đầu, rồi lên tiếng hét lớn nói: “Thời gian đến rồi, hành hình đi!”
Chỉ có một số ít những người như Đan Thanh Sinh, khóe mắt họ khẽ giật giật, họ khẽ thở nhẹ, đưa mắt nhìn những tia sấm ẩn hiện trên bầu trời, rồi lại liếc nhìn sang phía vòm trời xa xa, họ khẽ nhíu mày lại, cũng không biết họ đang nghĩ gì…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất