Đùng đùng đùng!
Thuật xử hình Thiên Cực là cách phán xử tối cao nhất ở Kiếm Tinh, được thiết lập từ khi mới dựng nước, ở điểm trung tâm của quảng trường sẽ được bố trí mười trận pháp cấp hai, trong những trận pháp đó sẽ chứa đựng những kĩ thuật địa giới mà vị thần của Kiếm Tinh, lão tổ tông Bách Lí Ngự Thiên kiếm đạo đã lãnh ngộ được lúc đầu, Kiếm Trảm Hư Không!
Trận pháp này là sự kết tinh của kết ấn hợp lực của mọi người, liền có thể thu thập sấm sét của chín tầng mây lại, trở thành một thanh kiếm hủy diệt đất trời, những nơi mà nó đi qua, đất trời sụp đổ, cây cỏ không sống nổi, phá vỡ đất trời. Những người hứng chịu hình phạt, đừng nói là da thịt, thậm chí là thần hồn, đều sẽ tan biến vào hư không trong nháy mắt, chết không có chỗ chôn thân!
Bởi vì cách xử phạt như vậy có ngang tàn và tàn nhẫn, uy lực vô biên, không ai có thể chống đỡ nổi, bởi vậy nó mới trở thành cách hành hình tối cao nhất của đế quốc, không phải là những tội phạm phạm tội nghiêm trọng, thì sẽ không được phép áp dụng hình phạt này. Vả lại mỗi lần xử hình, thừa tướng, hoàng đế và các quan văn võ trong triều đều sẽ có mặt tại hiện trường, để thể hiện lòng kính trọng đối với lão tổ tông.
Lão tổ tông chính là thần, thần uy giá lâm, thần trừng phạt nhân gian, bọn họ dĩ nhiên phải tông trọng sùng bái rồi!
“Phương pháp xử hình Thiên Cực sắp được thi hành rồi, bóng dáng tên tiểu tử đó đâu?”
Những tiếng gầm kinh thiên động địa, những tia sấm sét ầm ầm xuyên thấu xuống, gây ra khói bụi mịt mù, những tia sét hệt như những con rắn không ngừng chuyển động, chúng hợp lại với nhau, rồi từ từ tại thành một lưỡi kiếm đáng sợ.
Một Dung Tuyết ngẩng mặt lên trời nhìn vào tia sáng mạnh mẽ chói mắt, nàng ta than vãn lắc đầu rồi cười nhạt nói: “Chắc hẳn là ta đã bị điên rồi, sao lại đồng ý với hắn sẽ làm chuyện này chứ, đã biết rõ là hắn không đáng tin mà…”
Vả lại những dân chúng vây quanh lại để xem cảnh đó của đế đô, mặt họ cũng kinh ngạc vô cùng, mắt họ có chút hưng phấn nhưng lại tràn ngập sự kinh sợ. Hiếm lắm mới có thể nhìn thấy biện pháp xử hình thiên cực này, suy cho cùng thì trên đời này làm gì có nhiều tội phạm phạm tội nghiêm trọng, được đế quốc coi trọng đến thế, muốn dùng hình phạt này để dọa nạt thiên hạ cơ chứ.
Lần sớm nhất diễn ra vào hai ba ngàn năm trước, e rằng có rất nhiều người chứng kiến được lần dụng hình đầu tiên đó sớm đã không còn bao nhiêu người còn sống nữa rồi. Sau này thì cũng mấy trăm năm mới sử dụng đến một lần, mãi cho đến khi Kiếm Tinh thống nhất toàn vẹn, uy lực làm kinh động tứ hải, thì cũng hiếm gặp loại hình phạt như này lắm, ngàn năm nay chưa từng thấy, không thể bỏ qua mà.
Lần gần đây nhất chính là lần xử phạt thương hội Hải Xuyên một trăm năm trước. Nhưng mà bấy giờ lại nhìn thấy uy lực của trời giáng xuống nữa, trong lòng mọi người khó tránh khỏi việc cảm thấy hưng phấn, trong lòng vui vẻ vô cùng. Cảnh tượng hoành tráng đến thế, dù có xem qua bao nhiêu lần vẫn khiến người ta cảm thấy thổn thức. Có một số người đã run rẩy vì cảm thấy phấn khích, bởi đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngô Nhiên Đông lạnh lùng liếc nhìn ánh mắt si mê của đám người bên dưới, trong lòng hắn ta âm thầm nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hắn ta tràn ngập sự khinh thường.
Nếu muốn chết thì có rất nhiều cách, nhưng Kiếm Tinh lại đi sử dụng cách này, rốt cuộc là muốn để cho ai nhìn thấy cơ chứ, đây không phải là muốn để cho các ngươi xem hay sao? Đúng là một đám dốt nát, cái biện pháp giết gà dọa khỉ này, bọn ta là gà còn các ngươi chính là khỉ. Tuy rằng Kiếm Tinh treo những tia sấm này ngay trên đỉnh đầu bọn ta, nhưng thật ra chẳng phải là treo trong lòng các ngươi hay sao, các ngươi… có gì để vui vẻ đâu cơ chứ, hứ hứ!
Ngô Nhiên Đông khẽ khép hờ hai mắt, hắn ta không muốn nhìn nhân gian bẩn thỉu này thêm nữa, hắn ta chỉ bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi bóng đen trong lòng đánh úp tới, hoặc chờ đợi thời khắc thanh kiếm sấm sét đó giáng vào người hắn ta, lúc đó hắn ta sẽ được giải thoát.
Dù sao thì những gì hắn ta có thể làm, hắn ta đều đã làm hết rồi, không trách móc, không hối hận, hắn ta không còn gì hối tiếc cả…
Nhưng mà hắn ta không hối tiếc, nhưng nhiều thuộc hạ của hắn ta đều cảm thấy không cam tâm, họ đưa mắt nhìn lên những tia sấm sét trên đỉnh đầu, trong lòng họ sợ sệt kinh ngạc, họ khóc than nói:”Cứu mạng đi mà điện chủ à, năm vị Pháp Vương à, cứu mạng đi, bọn ta sắp chết đến nơi rồi…”
“Đúng vậy điện chủ à, ngươi mau đến cứu bọn ta đi thôi, từ trước đến giờ bọn ta luôn tin vào uy lực thần thánh của lão già như ngươi, uy lực của ngươi mới là đệ nhất thiên hạ, màn đêm sẽ nuốt chửng tia sáng của vì sao, Kiếm Tinh nhất định sẽ rớt đài!”
“Thiên Ma nhất định sẽ thắng, màn đêm đánh úp đến, nuốt chửng cả vòm trời, chỉ có mình ta mới có thể xưng vương!”
“Thiên Ma nhất định sẽ thắng, màn đêm đánh úp đến, nuốt chửng cả vòm trời, chỉ có mình ta mới có thể xưng vương!”
…
Những tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên, đau đớn thấu tận tâm can, cũng không biết trong lòng họ thật sự cho rằng như vậy, hay họ muốn bám vịn niềm an ủi cuối cùng nữa. Đệ tử của Thiên Ma, có một người dẫn đầu kêu than, sau đó ngày càng có nhiều người lên tiếng kêu than theo, cuối cùng trở thành một đám người lên tiếng ồn ào ầm ĩ, thấu tận trời xanh. Mà những cặp mắt chăm chú đỏ ửng đó đều la hét đến cả nổi gân xanh, bỗng nhiên hóa thành một luồng điện thẩm thấu tràn lan khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ trong đế đô.
Những dân chúng náo nhiệt đang vây quanh để xem đó nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng không khỏi bất ngờ, họ bất ngờ đến nổi ngây người ra. Bọn họ chỉ là những người bình thường, không hề biết Thiên Ma là gì. Nhưng khi nhìn thấy đám người này trước khi cận kề cái chết thì lại kêu gào than khóc, trong lòng họ không khỏi có chút rung động, mắt họ có chút mơ màng.
Bọn họ muốn được cứu? Vả lại cách để cứu không phải là cầu xin Kiếm Tinh mà là cầu cứu Thiên Ma tất thắng gì đó? Không lẽ là… vị Thiên Ma này có thể bảo vệ bọn họ trước bàn tay to lớn của đế quốc hay sao?
Chuyện này, sao lại có thể như thế được chứ?
Đám người dưới đài đều không tin, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chăm chú của các đệ tử Thiên Ma, bên tai nghe thấy những lời tự tin phát ra từ tận đáy lòng của họ, những dân chúng đế quốc không tránh khỏi việc bị lây truyền, miệng họ khẽ lẩm bẩm lại những gì các đệ tử Thiên Ma nói…
Thiên Ma nhất định sẽ thắng, màn đêm đánh úp đến, nuốt chửng cả vòm trời, chỉ có mình ta mới có thể xưng vương!
Thiên Ma nhất định sẽ thắng, màn đêm đánh úp đến, nuốt chửng cả vòm trời, chỉ có mình ta mới có thể xưng vương!
…
Tai của Bách Lí Kinh Vĩ khẽ cử động, hắn ta ngồi trên đài cao, lạnh lùng nhìn cảnh tượng của dân chúng dưới đài, dĩ nhiên là hắn ta cũng nghe thấy những âm thanh xì xào đó, nhưng hắn ta hoàn toàn không để tâm đến.
Thứ hắn ta muốn chính là dẫn điện chủ Thiên Ma Điện đến đây, rồi giăng lưới tóm gọn. Đợi khi hắn đến đây, hắn ta sẽ thanh trừ Thiên Ma Điện một cách triệt để, dĩ nhiên dân chúng sẽ hiểu ra sự uy phong của đế quốc là thứ không ai có thể địch nổi. Nhưng mà nếu như điện chủ Thiên Ma Điện không dám đến đây, giờ đám người này lại càng kêu gào mãnh liệt hơn nữa, thì danh vọng của ma vương bóng đêm sẽ càng chìm sâu xuống vực thẳm.
Một người không có năng lực kêu gọi sự ủng hộ, thì dù có mạnh đến đâu, cũng có cách nào để bì kịp với một đế quốc to lớn cơ chứ? Hứ hứ…
Đám tù binh của các châu như Lăng Vân Thiên nghe thấy đám đệ tử Thiên Ma ở phía sau lưng đang không ngừng hô hào, thì cũng chỉ bất lực lắc đầu, họ không hề ôm ấp niềm hy vọng lớn lao gì.
Đám người này đều đã gia nhập vào tà giáo rồi hay sao, có lẽ họ đều đã bị tẩy não cả rồi. Trong nội địa của đế quốc Kiếm Tinh này, nơi mà mười vị Kiếm Tinh trấn giữ, tên điện chủ gì đó của các ngươi, cho dù có lòng có sức mạnh đi nữa, cũng không thể tùy tiện xuất hiện được?
Hai tay khó địch nổi bốn tay, Bất Bại Kiếm Tôn năm đó là một ví dụ tốt nhất, bộ hắn ta ngốc rồi, sẽ mạo hiểm tính mạng để đến đây cứu các ngươi hay sao? Đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa, hứ!
Lạc Minh Viễn nhìn đám người đó rồi bất lực lắc đầu, hắn lẩm bẩm nói: “ y da, đám người này đúng là quá ngây thơ rồi, những người cấp cao sao lại để ý đến những tính mạng nhỏ bé của bọn họ được chứ? Cái tên ma vương bóng đêm đó sao lại có thể đến đây để cứu bọn họ được?”
“Im miệng đi Minh Viễn, cho dù hắn không đến để cứu bọn họ thì cũng sẽ đến để cứu chúng ta!”
Lạc Minh Viễn không khỏi bất ngờ, hắn quay đầu nhìn sang thì liền nhìn thấy Lạc Minh Ngọc đang ở bên cạnh tức giận trừng mắt nhìn hắn, trong mắt nàng tỏa ra những tia sáng kiên định, điều này khiến cho hắn đột nhiên có chút khó hiểu: “Tỷ tỷ à, tỷ… sao thì lại ăn nói chắc nịch thế kia? Không lẽ tỷ quen cái tên ma vương bóng đêm gì đó hả?”
“Đâu chỉ có ta quen, đệ cũng quen nữa, hắn không phải chính là…”
Đùng đùng!
Nhưng mà, không đợi nàng nói xong, một tia sấm đáng sợ bỗng nhiên xé toạc bầu trời. trên chín tầng mây, một tia sáng cao hơn trăm trượng đột nhiên đã thành hình, nó toát ra một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ giáng thẳng về phía mọi người.
Bách Lí Ngự Vân dồn hết sức lực để tấn công, cho dù là ở hơn mất ngàn năm trước, đây cũng không phải là thứ mà một người thường có thể chống cự được! Cái thứ này một khi giáng xuống, thì không một ai đang quỳ trên đài xử hình có thể sống sót cả.
Tất cả… đều đã muộn cả rồi…
Đùng đùng đùng!
Một luồng khí tức mạnh mẽ khiến cho cả đất trời đều bị chấn động, nó nhanh chóng giáng xuống, giáng xuống cơ thể của tất cả mọi người, và cũng giáng vào trong lòng của bọn họ. Lúc này đây, nếu còn không có ai ra tay giúp đỡ nữa thì rõ ràng là mọi chuyện sẽ như thế rồi. Suy cho cùng thời gian tốt nhất để cứu chính là khi thanh kiếm tia sét này thành hình, bây giờ thì. đã không còn cơ hội nữa rồi!
Cảm giác như bản thân đã bị bỏ rơi, cái âm thanh kêu gào kiên định đó của đám đệ tử Thiên Ma dần dần trở nên yếu ớt hẳn, họ bỗng nhiên phát ra những tiếng thút tha thút thít: “Điện chủ, hu hu hu…”
“Cái tên chết tiệt đó không quan tâm tới lão nương ta nữa rồi à?” Lạc Minh Ngọc nhìn cái uy lực mạnh mẽ đang nhanh chóng giáng xuống thanh kiếm sấm sét đó, cuối cùng nàng cũng lên tiếng kêu la, lớn tiếng mắng chửi.
Gương mặt của Lạc Minh Viễn vô cùng bình tĩnh, hắn nhìn thê tử bên cạnh lần cuối cùng rồi khẽ mỉm cười nói: “Cùng nhau lên đường nhé!”
“Dạ, phu quân!” Nguyệt Nhi vui vẻ gật đầu, nàng ta nở nụ cười rạng rỡ rồi cũng nhìn hắn thật lâu.
Tiếp theo đó, hai phu thê họ từ từ nhắm nghiền hai mắt, đợi cái chết cuối cùng giáng xuống.
Bách Lí Kinh Vĩ khẽ tựa vào cái tựa của ghế phía sau lưng, khóe miệng hắn ta cong lên nở một nụ cười đắc ý, ma vương bóng đêm này chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi, ha ha ha…
Tất cả đều như nước chảy qua cầu, không còn cơ hội để quay trở lại nữa rồi!
“Địa Giới, Thiên Ma Chưởng!”
Đột nhiên, chính vào lúc này, một tiếng hét to rõ bỗng nhiên truyền đến bên tai mọi người, nghe có vẻ vô cùng tự tin thoải mái, bất chấp tất cả.
Vù!
Tiếp theo đó, trong không khí vô tận, có một bóng đen không biết từ đâu đến đột nhiên xuất hiện, sau đó bóng đen đó từ từ lan rộng ra, chỉ trong khoảng thời gian nhanh như chớp mắt, liền có một cái bóng tay đen kịt cao hơn chục trượng xuất hiện.
Mà thanh kiếm sấm sét đó lại bùm một cái, va vào trong bóng tay này, phát ra một âm thanh vô cùng chói tai, luồng khí tức khủng bố đột nhiên bị phát tán ra khắp nơi, thanh kiếm đó không còn có thể cử động được nữa. Tính mạng của những người bên dưới đột nhiên được bảo vệ rồi!
Đồng tử của Bách Lí Kinh Vĩ khẽ co rút lại, hắn ta bỗng dưng đứng phắt dậy, đưa mắt quan sát, hai tay của hắn ta bất giác nắm chặt lại.
Không lẽ, hắn đã đến thật rồi sao?
Dân chúng khắp nơi cũng vô cùng bất ngờ, ánh mắt bọn họ tràn ngập sự khó hiểu, kinh động không thôi.
Bị cản lại rồi, cái biện pháp dụng hình thiên cực này vậy mà lại bị cản lại rồi, sao lại có thể thế được chứ? Người này cứ hệt như thần vậy, cái võ thuật địa giới của Bách Lí Ngự Thiên sao lại có thể bị ngăn cản một các dễ dàng thế được chứ?
Người này rốt cuộc là ai, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lộp cộp lộp cộp…
Theo làm gió nhè nhẹ, từng tiếng quần áo tung bay truyền đến bên tai mọi người. Tất cả mọi người bất ngờ vô cùng, họ nhanh chóng đưa đầu nhìn sang, nhìn sang hướng âm thanh truyền đến, thì liền nhìn thấy một người thanh niên toàn thân đang mặc áo bào trắng, hai mắt đang bị một tấm vải trắng che khuất lại, hệt như thánh thần trên trời giáng trần, người đó như thể không ngừng nhảy múa trong ánh nhìn của mọi người, hắn từ từ bay xuống đài xử hình dưới đất, khóe miệng của hắn cong lên nở một nụ cười kì quặc.
Mà khi mọi người nhìn thấy nụ cười này thì đều vô cùng bất ngờ, bởi vì không biết vì sao nụ cười này lại khiến bọ họ cảm thấy như người đó nắm giữ tất cả, thần bí khó lường, vừa mạnh mẽ vừa vô tận!
“Trác Uyên?”
Bách Lí Kinh Vĩ không nhịn được mà hét lớn tiếng, hắn ta khó mà khống chế được sự kinh ngạc trong lòng, hắn ta đứng bật dậy. Hai mắt hắn ta khẽ chuyển động, không biết là hắn ta đang ngạc nhiên hay kích động nữa.
Vù vù vù!
Tên tiểu tử này vẫn còn chưa chết, hắn… vẫn còn sống, tốt quá rồi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất