Rầm rầm rầm!
Sấm chớp cứ nổ đùng đùng trên đầu, vang lên ầm ầm, phát ra tiếng gào thét căm giận. Thanh kiếm được bọc bởi những tia sấm, đang không ngừng ra đòn tấn công xuống dưới, muốn giết sạch tất cả sinh linh phía dưới thành mảnh vụn.
Thế nhưng, bàn tay màu đen kia, vẫn cố gắng chống đỡ tại chỗ, như một tấm khiên chắn, cản cửu thiên lôi minh* trên không trung, khiến nó không thể đánh xuống mặt đất được.
Note: Cửu thiên lôi minh: Sấm chớp ẩn náu sau chín tầng mây xanh
Mà Trác Uyên cũng không gấp gáp, dường như rất tự tin đối với chiêu thức này của mình, bay bổng trong không trung, chậm rãi bay về phía đài tử hình.
Không có người ngăn cản hắn, bởi vì thừa tướng Bách Lí Kinh Vĩ và đám người Thập Kiếm Vương nhìn thấy bóng dáng đáng sợ của đối thủ trăm năm không gặp, đã bị dọa cho hoảng rồi. Những tên hộ vệ kiếm tinh cũng không ngăn cản, bởi vì bọn họ và tất cả bách tính của đế đô khi chứng kiến thiên địa chi hình* đánh xuống, mà có người dám đứng lên ngăn cản, đã trợn trắng mắt.
Note: thiên địa chi hình: Hình phạt của đất trời
Trác Uyên như thể thần linh giáng xuống trần gian, trước ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, có thể bình yên bay tới trên đài tử hình, khẽ nhếch mép, chậm rãi đi đến gần những người đang cúi đầu quỳ sát, đã nhắm chặt mắt chờ đợi cái chết đang rình rập.
Mọi người cũng không quấy rầy, toàn bộ im lặng như tờ, như thể có thể nghe thấy cả âm thanh của một cây kim rơi xuống đất.
“Tiểu tử thúi, ta đã dạy cho ngươi, gặp kẻ địch mạnh, phải tạm nhân nhượng vì lợi đích to hơn cơ mà?”
Lạc Minh Viễn đang chờ đợi đại nạn sắp đến, chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, cơ thể không khỏi khẽ run nhẹ, khuôn mặt nhanh chóng cứng đờ lại. Sau đó hắn mở đôi mắt ra, ngước đầu nhìn lên, trong đôi mắt được phản chiếu bởi ánh mặt trời thiêu đốt chói chang, quả nhiên gặp được khuôn mặt quen thuộc ấy, khuôn mặt đã khiến cho hắn mong nhớ ngày đêm. Trong thoáng chốc, trong lòng hắn như được một dòng nước ấm áp xoa dịu, đôi mắt cũng đã rơm rớm lệ.
Đường đường là minh chủ Tây Châu Lạc gia, Lạc Minh Viễn, là nam nhân đứng thứ hai Tây Châu, nhưng giờ khắc này, lại òa lên nghẹn ngào như một đứa trẻ: “Trác... Trác đại ca...”
“Sư phụ!”
“Trác quản gia!”
Ngay sau đó, những người Lạc gia khác cũng nhao nhao mở ra đôi mắt ra, nhìn về bóng dáng màu trắng đang đứng yên phía trước, vẻ mặt vui như điên, xúc động kêu to thành tiếng. Cuối cùng Trụ cột Lạc gia đời thứ nhất đại quản gia Trác Uyên đã không thấy trăm năm cũng đã trở về rồi.
Lạc Minh Ngọc quan sát hắn thật kỹ, đôi mắt đỏ bừng, không nói năng gì, trong mắt tỏa ra sự giận dữ vô cùng, nhưng phần vui vẻ lại chiếm nhiều hơn, từng giọt nước mắt cũng không kiềm chế được mà tí tách rơi xuống.
Người Lạc gia vui vẻ hết sức, truyền khắp toàn bộ quảng trường của đế đô, cũng khiến cho đám người trọng phạm* đi theo mở mắt ra, bọn họ cũng giật mình không kém.
Note: trọng phạm: kẻ phạm tội lần thứ hai
“Trác Uyên... Hắn vẫn chưa chết sao?”
Trong mắt Lăng Vân Thiên và rất nhiều người khác đều mang vẻ mờ mịt, Mộ Dung Tuyết thì thở dài một hơi, nở nụ cười hớn hở. May quá, hắn không nuốt lời, rốt cuộc cũng đến rồi, nếu không bản cô nương đã phải mơ mơ màng màng mà chết rồi!
Ngô Nhiên Đông nghe thấy âm thanh, cũng nhanh chóng mở mắt ra nhìn, liếc mắt sang bên kia, khóe miệng khẽ nở ra nụ cười lạnh nhạt, buồn bã nói: “Điện chủ, rốt cuộc ngươi cũng đến rồi!”
“Điện chủ? Hắn chính là điện chủ Thiên Ma Điện của chúng ta, Ám Dạ Ma Quân đại nhân sao?” Nghe thấy vậy, những đệ tử Thiên Ma Điện không khỏi kinh hãi, nhìn về phía thanh lôi kiếm đang bị chặn đứng ở trên trời, xúc động vô cùng.
“Không sai, hắn chính là điện chủ, là điện chủ của chúng ta!”
“Điện chủ đại nhân, ngươi tới cứu chúng ta sao, tham kiến điện chủ!”
“Tham kiến điện chủ!”
Một người dẫn đầu, những đệ tử còn lại cũng nhao nhao hô hò, mặc dù bọn họ đang quỳ, nhưng vẫn cố gắng cúi thấp đầu về phía Trác Uyên, trong mắt đều mang theo ánh sáng vui sướng.
Lần này, những người còn lại bất giác kinh hãi. Trác Uyên, hắn là Thiên Ma Điện chủ sao? Là Ám Dạ Ma Quân một tay khống chế cả thế lực của năm châu?
Trong nháy mắt, toàn bộ người trên đài tử hình đều sôi trào, âm thanh huyên náo vang lên, ồn ào mãi không ngừng, trong mắt ai nấy cũng đều mang vẻ kinh ngạc, không hiểu chuyện gì. Năm xưa, hắn là đại nguyên soái của bốn châu, sao bây giờ lại biến thành kẻ cầm đầu thế lực ngầm mạnh nhất suốt hàng trăm năm rồi?
Người bên trên thảo luận một hồi, người phía dưới cũng kinh ngạc nhìn Trác Uyên, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhao nhao suy đoán thân phận của hắn. Có thể ngăn cản được cả thiên địa chi hình, còn được nhiều trọng phạm kính trọng như vậy, rốt cuộc hắn là đại nhân vật gì vậy?
Trong nháy mắt, dường như tiêu điểm của tất cả mọi người đều tập trung lên người Trác Uyên, không ai để ý đến chuyện, nơi này là tử hình đài, là chốn mà Kiếm Tinh Đế Quốc chuyên xử quyết những kẻ trọng phạm, là nơi rất thiêng liêng. Ở phía trên đầu bọn họ, còn có một thanh lôi kiếm đang muốn hủy diệt cả đất trời nữa!
Khuôn mặt nhịn không được có hơi co quắp lại, sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ lạnh lùng, nhẹ nhàng nâng hai tay lên, khẽ đập tay vài cái.
Mà cũng nương theo âm thanh đập tay này, mà tất cả những tiếng ồn ào, huyên náo đều nhanh chóng ngừng hẳn lại. Phía dưới, tất cả bách tính đều kiêng kỵ nhìn phía bên trên một chút, dường như họ vừa mới nhận ra rằng nơi này chính là trung tâm đế đô, không thể lỗ mãng được. Hoàng đế và thừa tướng đều ở phía trên quan sát, tuyệt đối đừng để ý mà liên lụy đến chính mình.
Đám người trên đài tử hình cũng nhanh chóng ngậm miệng lại, sắc mặt nặng nề. Mặc dù Trác Uyên đã đến rồi, nhưng có thể cứu bọn họ rời khỏi một cách bình yên được hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Dù sao thì nơi này, là trọng địa của Kiếm Tinh, Thập Kiếm Vương đều có mặt, sao có thể cứu người một cách dễ dàng được?
Bây giờ mà vui mừng thì sớm quá...
Nhìn chằm chằm Trác Uyên mãi không rời, Bách Lí Kinh Vĩ bất giác mỉm cười, khoan thai lên tiếng: “Trác tiên sinh, đúng là đã lâu không gặp. Ban đầu ta còn tưởng rằng ngươi đã chết rồi cơ, còn tiếc thương mấy năm liền, nhưng không ngờ tới, ngươi lại xuất hiện, thật sự khiến cho bản tường tướng rất vui đấy nhé. Lần này, chúng ta cũng có thể phân tài cao thấp được rồi, ha ha ha...”
“Chờ một chút, việc ôn lại chuyện xưa đợi lát rồi nói, trước tiên, ta phải xử lí mấy thứ đồ chơi trên đầu này đã. Cái thanh kiếm đang lơ lửng trên không trung kia, thật sự khiến cho ta bất an vô cùng, tim cứ đập bịch bịch, bịch bịch này, ha ha ha...”
Khóe miệng nở nụ cười quái dị, Trác Uyên khẽ cười một tiếng, chậm rãi giơ cánh tay phải lên, sau đó trong ánh mắt nghiêm nghị của tất cả mọi người, Trác Uyên ra sức tung ra một quyền.
Rầm!
Bóng dáng nắm đấm màu đen trong không trung kia đấm mạnh một cái, thoáng chốc, khiến cho Lôi Minh Cự Kiếm nổ ầm một cái, vỡ thành từng mảnh nhỏ phiêu tán ra khắp bốn phía xung quanh. Uy thế to lớn, lập tức quét ngang tám phương. Những trận sư đang bày trận cũng phải nhận lấy sự phản lại của trận thức, không khỏi đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, đều liên tục đã ngửa về phía sau, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch ra, trong mắt đều tỏ rõ vẻ hoảng sợ, hoang mang vô cùng. Dân chúng đế đô đang xem náo nhiệt cũng bị khí thế hùng mạnh vừa mới tuôn ra này đè ép, hô hấp đồng thời ngừng lại, cảm thấy sợ hãi vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên đã tràn đầy vẻ sợ sệt.
Kiếm Tinh Chi Thần, thiên địa chi hình mà lão tổ tông Bách Lí Ngự Thiên giữ lại, sao có thể dễ dàng bị phá hủy như vậy, sao có thể vậy được?
Tròng mắt không nhịn được mà co rụt lại, Thập Kiếm Vương thấy vậy, cũng cảm thấy hoảng sợ vô cùng, sắc mặt đều đồng thời trầm xuống. Cho dù là Kiếm Vương cũng không thể hủy đi Thiên Cực Lôi Kiếm chỉ với một chưởng.
Công lực của tiểu tử này, ngày xưa đâu bằng bây giờ...
Nhẹ nhàng phủi tay, dường như vừa mới làm một việc nhỏ không đáng nói, Trác Uyên lại nhìn về phía Bách Lí Kinh Vĩ, nhếch miệng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Thừa tướng đại nhân, ngươi muốn trò chuyện gì vậy?”
Khiêu khích!
Giận run lên, sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ trầm xuống, nhưng nhanh chóng bật cười thành tiếng, phủi phủi tay nói: “Ha ha ha... Trác tiên sinh văn võ song toàn, sao Kinh Vĩ có thể so sánh với tiên sinh được. Nhưng mà, có những lúc không thể cứu vãn được nữa, xem như người kỳ tài như Trác tiên sinh đây ra tay, cũng sợ không thể có khả năng xoay chuyển càn khôn được nữa!”
“Ồ, vậy sao, sao ngươi biết thế?”
“Chẳng phải đã rất rõ ràng sao, Trác tiên sinh bế quan mấy ngày, bản thừa tướng đã động tay với Thiểm Điện, nắm giữ bốn châu.” Không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả, Bách Lí Kinh Vĩ cười đắc ý: “Hôm nay, thiên hạ được thống nhất, cho dù ngươi có lợi hại hơn đi chăng nữa, nhưng nước cờ trong tay không đủ, cùng lắm thì ngươi đi mượn, nhưng vậy thì sao chứ, ngươi có thể làm gì được đây? Bản thừa tướng có thể điều động được hết chiến lực của năm châu để tiêu diệt ngươi, giống như chuyện ngươi đã làm hồi đó! Ngươi lẻ loi một mình xông đến trung tâm đế đô của ta, đúng là tự chui đầu vào lưới mà, ha ha ha...”
Nghe thấy vậy, đám người Lăng Vân Thiên cũng nhịn không được lắc đầu thở dài.
Đúng vậy, ngày xưa, bọn họ còn có bốn châu để chống lưng, có thể chống lại Trung Châu, nhưng bây giờ, bốn châu cũng mất rồi, bọn họ đã không còn chút chiến lực nào để dùng nữa. Chỉ dựa vào sức mạnh của một người, sao có thể địch lại nổi binh mã hùng phong của năm châu đây?
Năm xưa, Bách Lí Ngự Thiên chỉ mới đối đầu với chiến lực của hai châu đã xém chút mất mạng, bây giờ Trác Uyên chỉ có một người, sao có thể... Ôi...
Tất cả mọi người đều mất mát lắc lắc đầu, cũng không xem trọng hành động của Trác Uyên, tương lai phía trước tăm tối. Chỉ có số ít người Lạc gia mới hiểu rõ một chút, giếng cổ không gợn sóng*, không hề cô đơn.
Note: giếng cổ không gợn sóng: Nó là một phép ẩn dụ cho việc tâm trí yên tĩnh, và cảm xúc không bị tác động bởi những yếu tố bên ngoài
Trác Uyên trầm ngâm một chút, cũng lộ ra một nụ cười quái dị: “Thừa tướng đại nhân, ngươi nói rất đúng, chỉ với sức của một mình ta, mà trong tay ta còn không có quân cờ cùng chiến lực nào để sử dụng, thì sao có thể đối đầu với đế quốc khổng lồ này đây? Nhưng... Sao ngươi biết được, trong tay ta không có quân cờ nào nhỉ?”
“Sao có thể...”
Bất giác hơi hồi hộp một chút, trái tim Bách Lí Kinh Vĩ giật thót lên một cái, ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ nhìn về phía Trác Uyên: “Ta đã diệt sạch thế lực của Thiên Ma Điện ở Trung Châu rồi, chẳng lẽ Trác tiên sinh còn có thế lực ở phương khác nữa sao, có thể là mối uy hiếp đối với Trung Châu ta? Ha ha ha... Ngươi lại định dọa cho ta sợ sao? Nếu đúng là như vậy, thì ngươi đã sớm động thủ rồi, còn cần gì phải chờ đến tận bây giờ? Ta cũng không tin, trăm năm qua, ngươi cũng không có lực lượng nào để chiến tranh một trận với đế quốc ta, bây giờ thế lực còn bị mất mát nhiều như vậy, ngươi đào đâu ra lực lượng của mình nào?”
Khẽ nhíu lông mày lại, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Có một số việc, không phải ngươi không tin là được... Mà vốn dĩ, nó là sự thật cũng nên?”
“Ngươi có ý gì?” Trong lòng nhói một cái, Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm hắn, nỗi bất an cũng dần dà đâm chồi trong lòng hắn ta.
Khóe miệng khẽ nở một nụ cười mỉm thản nhiên, lộ ra chút cảm giác thần bí, Trác Uyên thở dài một hơi, khoan thai lên tiếng: “Ngươi muốn biết đến vậy sao, nếu như thừa tướng đại nhân không ngại thì kể ra suy diễn mà ngươi đã tính toán suốt trăm năm qua đi, ắt sẽ tự nhận ra ngay thôi!”
“Được thôi, mời Trác tiên sinh chỉ giáo!”
Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm Trác Uyên, Bách Lí Kinh Vĩ suy nghĩ một chút, cuối cùng khẽ gật đầu.
“Nếu đã vậy, mời Trác tiên sinh lắng nghe cho kỹ, tất cả đều bắt đầu từ sau cuộc đại chiến năm châu trăm năm lần kia. Mặc dù khi đó, đế quốc lâm vào trong giai đoạn lịch sự khó khăn nhất, dù đã dẹp loạn được rồi, nhưng trong mắt của bản tướng, xưa nay đều chưa từng rời khỏi đất trời năm châu rộng lớn...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất