Sau khi liếc mắt lườm một đám người mật thám đặc biệt đang xếp thành hai hàng dài của Bộ Hành Vân trong bữa tiệc, Bách Lí Kinh Vĩ bất giác cười khẽ cười một tiếng, êm tai nói: “Lúc trước, năm châu đại chiến, mặc dù cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tổn thất của Kiếm Tinh bọn ta ít nhất trong số bốn châu. Nhưng bị Trác Uyên tiên sinh và thương hội Hải Xuyên phóng hỏa vào hậu viện của ta, cách làm không chính cống như vậy, khiến cho ta cũng phải sứt đầu mẻ trán, sụp đổ, tan rã. Khi đó, ta đã biết, nếu như không có khoảng thời gian trăm năm, đế quốc khó mà sửa chữa được hàng trăm, hàng ngàn lỗ hổng này, cho nên đành kí kết hiệp định trăm năm với những cấp cao ngu ngốc của bốn châu kia. Không phải ta không muốn bốn châu, mà ta sợ bốn châu mang thêm phiền về cho ta, khiến cho nội bộ Kiếm Tinh bọn ta bất ổn hơn!”
Vừa dứt lời, đám người Kiếm Tinh Đế Quốc đều cười nhạo một tiếng, nhìn về phía những trọng phạm còn lại của bốn châu với ánh nhìn khinh bỉ. Đám ngu xuẩn này, trúng phải chiêu kéo dài thời gian của ta, lại còn rất đắc ý, đúng là một đám ngớ ngẩn.\
Đám người Lăng Thiên Vân thì tức giận ra mặt, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng to trong bụng, cái tên Bách Lí Kinh Vĩ này thực sự quá xảo quyệt. Hóa ra, lúc trước đàm phán với bọn họ, không hề có chỗ tốt với bọn họ. Sớm biết như vậy, thì để hắn ta cắt đất bồi thường cũng được, ôi!
Thế nhưng bọn họ cũng không nghĩ một chút, với tài mưu lược của bọn họ, sao có thể trong miệng lưỡi của Bách Lí Kinh Vĩ mà cướp thịt về ăn được?
“Hơn nữa, sau trận đại chiến lúc trước, ta cũng nhìn thấy nội bộ Kiếm Tinh cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ sợ khó mà khôi phục lại được giống như vó sắt trước kia, càng không thể đại chiến thêm một trận trăm năm như xưa nữa. Tối thiểu một nửa binh lực trở lên, đã phải ở lại Đế Quốc để duy trì sự ổn định, nếu không xảy ra mâu thuẫn nội bộ thêm lần nữa, Đế Quốc nhất định sẽ bị tiêu diệt! Chuyện này khiến cho bản tướng phải cẩn thận trước sau, đối mặt với sự liên thủ của bốn châu, khó có thể toàn lực ứng phó!”
Nói xong, Bách Lí Kinh Vĩ lại tiếp tục kể rõ, sau đó trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng, nói về phía Bộ Hành Vân: “Thế nhưng bây giờ, Bộ Tông chủ đã dẫn dắt bản tướng không ít. Cuộc đại chiến lúc trước, lão ta vốn là một mật thám được bản thừa tướng sắp xếp ở Bắc Châu, nhiệm vụ cũng rất đơn giản, thừa cơ phá hủy kết giới Hải Minh Tông. Thế nhưng, sau này, bởi vì lão ta cứu được một đám cấp cao của bốn châu, nên được Lăng Tông Chủ đặc biệt coi trọng, giao phó trách nhiệm. Dần dần quyền thế của lão ta càng ngày càng lớn, thậm chí đã nắm toàn bộ giáp Bắc Châu trong tay. Điều này không khỏi khiến ta nghĩ đến, nếu như cấp cao của địch quân lại là người của bọn ta, thế thì đơn giản hơn biết bao nhiêu. Không cần đại chiến, cũng không cần tốn quá nhiều thời gian, chỉ cần có kế hoạch thoả đáng, trong nháy mắt đã có thể tiêu diệt hang ổ của kẻ thù!”
Thở hắt ra một hơi thật dài, Lăng Thiên Vân xấu hổ vô cùng, nếu như không phải lão ta quá lơ là với Bộ Vân Hành, sao có thể khiến cho người đó có thể dễ dàng phá vỡ được phòng tuyến của Bắc Châu, nắm được toàn cảnh Bắc Châu trong tay như vậy?
Không hề để ý đến sự hổ thẹn của vị Lăng Tông Chủ này, trên mặt Trác Uyên vẫn cứ nở nụ cười lạnh nhạt: “Cho nên, thừa tướng đại nhân mới bắt đầu tìm kiếm các mật thám đặc biệt sao?”
“Không sai, nhân vật quan trọng trong khắp châu, đều trở thành mật thám của bản tướng, tất nhiên có thể giúp bản tướng thực hiện đại nghiệp, làm chút công to rồi!”
Trong mắt lóe lên ánh sáng, Bách Lí Kinh Vĩ cười cợt một cách khoái chí, chỉ vào từng người mật thám trên ghế nói: “Đại chiến vừa mới kết thúc, chiến lực các châu hao tổn, nhu cầu bổ sung rất cấp bách, đó là thời cơ tốt nhất để các thế lực lớn tranh nhau leo lên trên. Mà vừa hay, bản tướng lựa chọn thế lực có tiềm năng để làm việc cho bản tướng!”
“Đầu tiên là Đông Châu, bản tướng chọn Thượng Quan Ngọc Hành, không vì bất cứ lí do gì nào khác ngoài chuyện bà ta đã từng là đệ tử đứng nhất Đông Châu, mẫu thân của Thượng Quan Ngọc Lâm. Từ địa vị ban đầu của Thượng Quan Ngọc Lâm ở Thượng Quan gia, là có thể biết được mẫu thân của hắn ta có địa vị như nào. Chỉ là sau đó, Thượng Quan Ngọc Lâm phản bội nên chết thảm, mẫu thân hắn ta lại lòng dạ hẹp hòi, tất nhiên trong lòng ẩn chứa nỗi hận, đây là chuyện rất tốt. Địa vị bà ta lại cao, trong lòng bà ta lại vừa đau, vừa hận người bản gia*, đúng là đối tượng tốt vô cùng, ha ha ha…”
Note: Bản gia: Người nhà họ nội
Bách Lí Kinh Vĩ cười phá lên, còn Thượng Quan Ngọc Hành lại tức giận lườm hắn ta một cái.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Bách Lí Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến: “Ngươi nhìn ta làm gì, chuyện này có phải do ta nói đâu, là Phi Vân Kiếm Vương nói ấy chứ. Nhưng quả thật như vậy, một người đã nhen nhóm nỗi hận trong lòng, nào sẽ quan tâm gia tộc ra cái gì chứ? Có thể phá hủy nó như thường đấy thôi. Thế nhưng, bà ta mang theo lòng đầy thù hận như vậy, sao có thể trèo lên địa vị cao hơn được? Cho nên bản tướng để bà ta chịu đòn nhận tội, đổi tên thành Mạc Nương, ý là chớ* làm mẹ người, chuộc tội vì nhi tử. Đúng lúc ấy, Thượng Quan Phi Hùng quy ẩn nữa, gia tộc to như vậy, chỉ có một tiểu nha đầu làm chủ.”
Note: Mạc là chớ, không
“Nữ nhân mà, một khi hung ác lên thì rất ác độc, mà mềm lòng, cũng rất dễ dao động. Vậy mà, ai nấy cũng chịu chấp nhận bà ta bồi tội thật, đối xử thân thiết với bà ta như trước. Không, phải nói là gần gũi hơn trước mới đúng. Toàn bộ người trong nhà, cũng chỉ có mỗi bà ta cô độc một mình. Lúc ấy, chỉ cần để tiểu cô nương dỗ dành một chút, bà ta sẽ xem người đó là người thân cận nhất, đây cũng là trời giúp bản tướng. Thượng quan Mạc Nương ở bên cạnh Đại tiểu thư, từng bước từng bước một lôi kéo thế lực, đề cử mình thành người cai quản biên giới, hoàn thành được chuyện mà bản tướng đã sắp xếp cho bà ta!”
Thản nhiên nhẹ gật đầu, Trác Uyên duỗi một ngón tay cái ra: “Hoàn mỹ đấy!”
“Đa tạ Trác quản gia đã khích lệ!”
Khẽ mỉm cười, Bách Lí Kinh Vĩ nhún nhún vai, tiếp tục nói: “Còn về phần Nam Châu, Mộ Dung gia đã không còn ai, chỉ có mấy lão già đang bảo dưỡng tuổi thọ, thì càng thích hợp để phát triển mật thám, chỉ duy chỉ có Tây Châu lại có chút phiền phức. Theo lý thuyết, Lạc gia như thể mặt trời ban trưa, hứa sẽ lấy lời, là lực lượng dễ lôi kéo nhất. Nhưng gia tộc này lại quá cứng đầu, điểm mấu chốt cũng rất chặt chẽ, không thể hoàn toàn chắc chắn được, nên bản tướng không dám tùy tiện tiếp xúc với bọn họ. Cuối cùng, đành phải lấy kế ly gián, để bọn họ quy phục bản tướng!”
“Còn có Thiên Ma Điện của ta nữa!” Lúc này, Trác Uyên khẽ nhắc nhở.
Bật cười lớn một tiếng, Bách Lí Kinh Vĩ cốc cốc trán: “Đúng rồi, còn có môn hộ mà Trác quản gia tự lập nữa nhỉ, Thiên Ma Điện ấy à, nó mới là hiểm họa lớn nhất đối với bản tướng. Chỉ vì nó không ở trong địa phương của bọn họ, mà lại ở sâu trong lòng đất dưới Trung Châu. Cũng bởi vì nó, mà khiến cho bản tướng hành động trở nên bất tiện vô cùng, không dám có động thái quá lớn. Cuối cùng chỉ có thể mượn cơ hội đối phó với bốn châu lần này, giả bộ rằng Trung Châu đang trống rỗng, dụ nó ra, một mẻ hốt gọn!”
Bộp bộp bộp…
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, Trác Uyên khen ngợi lên tiếng: “Bách Lí thừa tướng quả đúng là suy nghĩ cẩn thận vô cùng, tính toán không bỏ sót chút nào, kết quả bây giờ của năm châu, đúng là thiên y vô phùng mà!”
Note: Thiên y vô phùng: dùng để miêu tả sự vật tỉ mỉ, hoàn mỹ không dấu vết; chúng thường được dùng làm bổ ngữ, vị ngữ, bổ ngữ và tân ngữ trong câu với chức năng khen ngợi
“Trác quản gia quá khen rồi, bản tướng cơ bản tính toán như vậy, bây giờ đến phiên ngươi rồi đấy, cục diện bây giờ, Trác quản gia có thể xử lí như nào được đây?” Khẽ mỉm cười, Bách Lí Kinh Vĩ từ chối cho ý kiến.
Chậm rãi khoát tay áo, Trác Uyên bật cười lên tiếng: “Thừa tướng đại nhân nói đùa, ta chỉ nói chuyện này đúng là thiên y vô phùng thôi mà, còn chuyện giải quyết thì chưa có đâu?”
“Trác quản gia không cần quá khiêm tốn, đệ nhất tướng quân trong thiên hạ như ta, vẫn mong muốn được so tài một trận với đệ nhất quản gia Trác Uyên ngươi đấy, tuyệt đối sẽ không khiến cho ngươi phải thất vọng đâu!” Trong mắt khẽ lóe lên một tia sáng, Bách Lí Kinh Vĩ cười gian một cái, bình tĩnh lên tiếng.
Khóe miệng hơi nhếch lên, Trác Uyên trầm ngâm một chút, thản nhiên gật đầu: “Nếu đã như vậy rồi, thế thì tại hạ sẽ trình bày cái kém cỏi, vụng về của mình vậy. Nhưng mà, ta cũng đã nói, Bách Lí thừa tướng suy nghĩ chu toàn, thiên y vô phùng, bên ngoài nắm gọn bốn châu trong tay, bên trong lại diệt trừ mối tai họa ngầm, có tiến có lùi, không chút kẽ hở. Thế nhưng ... Nếu như ngay từ lúc thừa tướng đại nhân vừa sắp xếp, ta cũng tận dụng mọi thứ thì sao nhỉ? Cái kết quả thiên y vô phùng này, phải chăng sẽ bị xuyên thủng không nhỉ? Ha ha ha…”
“Cái gì?”
Đôi mắt bất giác ngưng lại, trong lòng Bách Lí Kinh Vĩ hơi hồi hộp một chút, nụ cười còn đang nở trên mặt đã dần chìm nghỉm xuống, cung kính liền ôm quyền nói: “Nguyện nghe chỉ giáo!”
Khẽ vuốt cằm, Trác Uyên yếu ớt lên tiếng: “Tất cả mấu chốt mà kế hoạch của Bách Lí thừa tướng nằm ở việc chọn sử dụng các mật thám đúng không, thế nhưng, nếu như ngươi chọn sai mật thám sẽ thế nào đây?”
Lông mày khẽ nhíu lại, trong lòng Bách Lí Kinh Vĩ cả kinh, đôi mắt lạnh lùng chợt quay sang về phía đám người Bộ Hành Vân.
“Ôi, thừa tướng đừng nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, bọn ta không có vấn đề gì cả!” Không khỏi hoảng hốt, đám người vội vã khoát khoát tay, sắc mặt kinh hoảng. Sau đó, Bộ Hành Vân vội vàng nhìn về phía Trác Uyên, mắng to lên tiếng: “Này, họ Trác, ngươi chớ có nói hươu nói vượn, bọn ta không hề phản bội Đế Quốc!”
Yên lặng cười cười, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Bộ Tông Chủ chân thành như vậy, những tháng năm qua cũng đã chứng minh cho ngươi rồi, tất nhiên ta biết rằng ngươi sẽ không phản bội, kẻ ta nói chính là…”
“Bọn ta cũng không có phản bội!” Nhưng, hắn còn chưa dứt lời, đám người Thượng Quan Mạc Nương cũng đã vội vàng từ chứng minh sự trong sạch, hét lớn lên tiếng, mồ hôi lạnh trên đầu toát ra như suối.
Bách Lí Kinh Vĩ đối phó với phản đồ như nào, nhìn Lạc gia là biết, đơn giản vô tình. Chỉ vì một người bên bọn họ không chịu quy hàng, đã diệt hết cả gia tộc, tâm ngoan thủ lạt. Nếu như bản thân bà ta bị Bách Lí Kinh Vĩ nghi ngờ, sao còn có quả ngon để ăn đây?
Cho nên, bây giờ bọn họ không đợi Trác Uyên nói xong, đã cố sức phủ nhận, bày tỏ sự trong sạch.
Bật cười lắc lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Ta cũng đâu nói các ngươi đâu, kẻ ta nói là Bách Lí thừa tướng kia kìa!”
“Ta ư, sao có thể?” Lông mày nhướng một cái, Bách Lí Kinh Vĩ buồn bã nói.
Khẽ mỉm cười, Trác Uyên cũng nhẹ nhàng vô cùng: “Thừa tướng đại nhân, nếu ngay từ ban đầu, chuyện ngươi chọn những người mật thám này bại lộ, ngươi sẽ làm thế nào?”
Mí mắt nhịn không được nháy nháy một cái, sắc mặt Bách Lí Kinh Vĩ chợt nghiêm túc lên.
“Xin lắng tai nghe!”
“Được rồi, bây giờ đến phiên ta trình bày kế hoạch đã ấp ủ trăm năm rồi nhỉ!”
Mỉm cười, Trác Uyên nhẹ gật đầu: “Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, sao một người điêu phụ làm có thể nhanh chóng trở nên thông tình đạt lý như vậy, chuyện vì lỗi của con trai mà tình nguyện chịu phạt, còn tự sửa tên của mình để làm rõ ý chí của mình, ngươi không cảm thấy có chút quá sao? Tuy nói một chiêu này, rất dễ sử dụng với tiểu cô nương thật, lòng của phụ nữ vẫn luôn rất mềm mại, nhưng sau khi ta nghe được, lại ngửi được mùi không ổn trong đó, cho nên ta đã để cho người của ta quan sát kỹ Thượng Quan Mạc Nương. Chỉ thấy bà ta cố gắng phát triển thế lực, cũng không hề liên hệ với Trung Châu, nhưng ta vẫn chắc chắn rằng, bây giờ không, nhưng sau này chắc chắn sẽ có!”
“Bà ta muốn báo thù, điều này tuyệt đối không thể xảy ra với một người ở Đông Châu. Mà Bộ Tông Chủ, lúc nghe chuyện lão ta đã tụ tập tất cả các cấp cao của bốn châu lại, ta đã nghi ngờ lão ta rồi. Sau này, thấy lão ta phong sinh thủy khởi, rõ ràng đã có quyền thế rất lớn, nhưng vẫn cẩn thận cực kì, thu liễm hơn rất nhiều. Lại nhớ tới Thượng Quan Mạc Nương, ta chợt phát hiện, hẳn là nghe theo kế sách của cùng một người. Mặc dù thừa tướng đại nhân vì để bảo vệ bọn họ, mà chỉ liên hệ với bọn họ một lần duy nhất, nhưng tác phong làm việc của bọn họ lại giống nhau y đúc, hành sự kiêu căng, lỗ mãng, nhưng làm người lại khiêm tốn vô cùng, cố hết sức để trèo lên địa vị cao hơn, không đắc tội với bạn đồng hành!”
Da mặt có chút run lẩy bẩy, Bách Lí Kinh Vĩ chăm chú nhìn hắn không rời, bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
Nếu như tất cả mọi thứ, đều đã sớm bị người này xem thấu rồi, với lối làm việc của hắn, nhất định sẽ ngồi chờ chết sao?
Dường như đã nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của hắn ta, Trác Uyên mỉm cười, tiếp tục nói: “Thế nhưng, đối với tất cả những chuyện này, ta đều bất động thanh sắc hết, xem như không thấy gì, để ngươi tiếp tục phát triển. Rốt cuộc thì việc cắm đinh vào trại đối phương đã là rất khó rồi, nếu như trước đó Tể tướng có thể làm được, chẳng lẽ còn cần phải phát động năm châu đại chiến sao? Không phải là thừa dịp sau trận đại chiến, nhân tài tàn lụi, là ngày mà cơ hội lớn tốt nhất đã đến sao? Sao ta có thể nhẫn tâm phá hoại nó được, thế thì phí hết một phen tâm huyết của đại nhân đây quá? Hơn nữa… Lòng ta như thiếu nữ vậy, cũng rất mềm mại đó nhé. Ta là… Một nam nhân ấm áp đó biết chưa!”
Đám người còn lại nghe thấy vậy cũng nhanh chóng xị mặt, nhất là đám người Lạc gia, càng thở dài một hơi. Nhiều năm không gặp, Trác quản gia cái gì cũng thay đổi rồi, nhưng cái nết không cần mặt mũi này, sao mãi không sửa được thế!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất