“Trác quản gia, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì vậy, bản tướng cảm thấy rất hứng thú với chuyện này đấy!”  

             Mí mắt hắn ta khẽ giật giật vài cái, Bách Lí Kinh Vĩ nhìn chằm chằm Trác Uyên mãi không rời, bình tĩnh lên tiếng: “Bản tướng còn muốn xem xem, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì nào?”  

             Hiểu rõ gật đầu, Trác Uyên thản nhiên nói: “Được thôi, thế thì ta nói tiếp vậy. Mặc dù Kiếm Tinh gặp phải sóng to gió lớn, nhưng thực lực vẫn còn đấy, đặc biệt là được thừa tướng đại nhân mài dũa nhiều năm như vậy. Chuyện khôi phục lại vinh quang như ngày xưa, đối với đại nhân là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi. Chỉ cần chiến lực được tề tụ lại, sẽ vững chãi như đồng, không ai có thể đả động được. Cho nên… Ta cũng nghĩ sẽ thành toàn cho dã tâm của đại nhân, để ngươi lộng hành một chút!”  

             “Cái gì?”  

             Tròng mắt nhịn không được co rụt lại một cái, Bách Lí Kinh Vĩ quá sợ hãi thốt lên: “Ngươi cố ý để ta lộng hành sao? Nếu như vậy, tức là ngươi muốn…”  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên khẽ nở nụ cười quái dị, xấu xa: “Thừa tướng đại nhân, ngươi còn nhớ đến chuyện đại kế trăm năm trước không thành không nhỉ? Lần đó, là thất bại nhưng không thất bại, nhưng bây giờ, lại là thật nhưng…cũng không thật!”    

             “Kế vườn không nhà trống?”  

             Lông mày khẽ nhíu lại một cái, Bách Lí Kinh Vĩ sợ hãi, sau đó vội vàng nhìn ra phía sau, nơi nhóm người bốn châu đang chiến đấu với Kiếm Vương, trong mắt hiện rõ vẻ nghi ngờ, muốn được giải đáp.  

             Trầm ngâm một chút, Thượng Quan Phi Vân tiên phong nói: “Bọn ta đi đến Thượng Quan gia, nhưng đám người đó đã sớm di cư hết rồi, trong nhà có còn ai nữa đâu, cũng chẳng biết bọn họ đi đâu, nhưng chuyện chiếm lĩnh Đông Châu diễn ra rất nhanh, cũng chỉ vì có rất nhiều người chạy trốn!”    

             “Bọn ta đã tấn công, triển khai đại sát tứ phương ở chốn Hải Minh Tông, nhưng đám người Tuyết Phong Tứ Lão và  u Dương Trường Thanh lại không có ở đó, mấy lão đầu yêu nghiệt này đã đào tẩu từ lâu. Cho nên, bọn ta cũng chỉ có thể tiêu diệt toàn bộ hết bốn phương, nhưng vẫn không lần ra được chút manh mối nào!” Lúc này, Bách Lí Ngự Vân cũng tiếp lời.  

             Đan Thanh Sinh suy nghĩ một chút, cũng khẽ gật đầu: “Mộ Dung gia không hề có một bóng người, cuối cùng, chỉ phát hiện ra Mộ Dung Tuyết mà thôi!”  

             “Sao các ngươi không nói sớm chứ?”  

             “À, bọn ta cảm thấy rất bình thường mà, chuyện này không cần thiết phải…” Khẽ cười lấp liếm cho qua, Bách Lí Ngự Vân nhún nhún vai: “Bọn họ tự biết sẽ không địch lại được, nên lúc nghe thấy động tĩnh của bọn ta, liền chạy biến luôn, cũng hợp tình hợp lý mà!”  

             “Đúng, hợp tình lý mà!”  

             Thế nhưng, lão ta vừa dứt lời, Trác Uyên cũng mỉm cười, nói tiếp: “Nhưng càng hợp tình lý hơn đó là, khi mấy người các ngươi nhận được tin tức khen thưởng, nhưng các ngươi chỉ báo công lao, chứ không hề báo cáo ra chuyện sơ suất đâu nhỉ? Ha ha ha… Nhưng cái sơ suất này, mới là điểm mấu chốt đấy các ngươi biết không. Ôi, chẳng lẽ các ngươi thật sự không biết rằng, cái gì gọi là dã hỏa thiêu bất tẫn, gió xuân thổi lại mọc* sao?”  

             Note: dã hỏa thiêu bất tẫn, gió xuân thổi lại mọc: ngọn lửa dù tàn nhẫn đến đâu, chỉ cần gió xuân thổi qua, khắp nơi sẽ có cỏ dại xanh tươi, điều này thể hiện rõ nét sức sống ngoan cường của cỏ dại.  

             Sợ hãi kinh ngạc, Bách Lí Kinh Vĩ nghe thấy lời trêu chọc của Trác Uyên, sắc mặt càng trầm xuống, siết chặt hai nắm đấm lại, cắn chặt hàm răng lại.  

             Thế nhưng, Bách Lí Ngự Vân khinh thường nói: “Chỉ là một đám tàn dư vứt bỏ áo giáp bỏ chạy mà thôi, có chuyện gì lớn? Bỏ qua thôi chứ làm gì nữa!”  

             “Báo!”  

             Nhưng, lão ta vừa mới nói xong, một tiếng sốt ruột, vội vàng, hoảng loạn hét lớn, nó vang vọng khắp mọi ngõ ngách của đế đô, một tên lính liên lạc chạy vội đến bên cạnh trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ, khom người dâng một miếng ngọc giản ra, gấp gáp nói: “Khởi bẩm thừa tướng đại nhân, việc lớn không hay rồi, đại quân Tây Châu đã công phá được biên cảnh rồi ạ, đám người bọn họ đang thẳng tiến về phía nội địa Trung Châu. Toàn bộ đại quân đóng giữ biên cảnh đã bị tiêu diệt, mong thừa tướng đại nhân hãy phái binh tiếp viện ngay và luôn!”  

             Cái gì?  

             Cơ thể nhịn không được mà run lẩy bẩy, không chỉ mỗi Bách Lí Kinh Vĩ mà tất cả mọi người nghe thấy tin tức này, đều hết sức kinh hãi!  

             Bách Lí Kinh Vĩ điên cuồng túm chặt lấy cổ áo của tên lính kia, hét lớn một cách điên dại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện quái quỷ gì thế, chuyện gì đang xảy ra vậy, không phải Tây Châu đã bị ta thôn tính rồi sao, sao bỗng nhiên có thể đánh vào nội địa Trung Châu được?”  

             “Chuyện này…” Bờ môi hắn ta khẽ run rẩy, sắc mặt người kia chua chát vô cùng, làm vậy thì khó cho hắn ta quá, hắn ta chỉ là một tên lính liên lạc quèn thôi mà, sao hắn ta biết được chuyện tiền tuyến chứ.  

             Thế nhưng, không đợi hắn ta đáp lời, một tiếng hét lớn đã vội vã truyền đến trong tai mọi người: “Báo, đại quân Nam Châu đã xông qua biên cảnh, đánh vào nội địa Trung Châu ta rồi, thỉnh thừa tướng đại nhân phái viện quân!”  

             Đùng!  

             Dường như, trong đầu hắn ta có một tiếng chuông rền vang lên, Bách Lí Kinh Vĩ nhanh chóng trợn trắng mắt, đám người còn lại cũng kinh ngạc trợn trắng mắt, há hốc mồm, làm sao mà Nam Châu...  

             “Báo... quân binh Bắc Châu đã nổi loạn, phá hỏng biên cảnh, đang xâm chiếm về phía nội địa chúng ta, thỉnh thừa tướng đại nhân hãy chi viện quân!” Lúc này, chợt một người hét lớn một tiếng, vội vã chạy tới.  

             Nhưng mà, hắn ta vừa dứt lời, Trác Uyên lại giễu cợt một tiếng, trêu ghẹo nói: “Binh mã mà thừa tướng đại nhân của các ngươi chuẩn bị, là dùng để đối phó với ta, làm gì còn có người dư ra mà chi viện quân cho các ngươi được? Ngươi hồi báo lại cho bọn họ, tự nghĩ cách đi nhé, Thiên Ma Điện Chủ ta đây cũng là một trọng phạm trọng yếu đó nhé, ha ha ha…”  

             “Trác Uyên!”  

             Tức giận nghiến răng, Bách Lí Kinh Vĩ hung ác nhìn chằm chằm hắn, hai mắt đỏ bừng: “Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”  

             Hơi nhún nhún vai, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, cười cười. Thế nhưng, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, chợt một tiếng đàn du dương đã truyền đến tai tất cả mọi người, trong âm thanh vui sướng ấy, cho dù là người không am hiểu về âm luật, nhưng cũng có thể nghe thấy nó rất rõ ràng.  

             “Hắn chẳng làm gì cả, hắn chỉ bày mưu tính kế thôi, sau đó hắn bế quan luôn, kẻ động thủ là bọn ta!”  

             “Cầm Sắt Kiếm Vương, Liễu Mộ Bạch?”  

             Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Bách Lí Kinh Vĩ quay đầu nhìn người đang đánh đàn phía sau lưng, lập tức phẫn nộ lên tiếng: “Vì sao, tại sao ngươi lại bán đế quốc?”  

             Khẽ mỉm cười, Liễu Mộ Bạch thở dài một hơi: “Bách Lí thừa tướng, có lẽ ngươi không biết đó thôi. Năm đó, tất cả tộc nhân của ta đều chịu cực hình rồi chết ngay ngày này. Hai ngàn năm trôi qua, ta tìm đến nơi nương tựa mới là Kiếm Tinh. Không biết tên Bất Bại Kiếm Tôn kia đã vứt chuyện này ra sau đầu từ lâu rồi, hay là căn bản chẳng thèm để tâm đến ta hay sao. Hôm nay, ta đã liên thủ với Ám Dạ Ma Quân rồi, chỉ vì đưa cái đế quốc chết dẫm này vào chỗ chết, rửa hận, diệt thù thay cho tộc dân ta, lý do này cũng đầy đủ, khá súc tính đấy nhỉ!”  

             “Cái gì?”  

             Cơ thể run rẩy một chút, Bách Lí Kinh Vĩ không thể tin được nhìn về phía hắn ta: “Nếu như vậy, sao ngươi có thể chỉ huy được tướng sĩ của Kiếm Tinh, phản công lại đế quốc của ta? Bọn hắn đều nghe theo quân lệnh của Kiếm Tinh ta hết, xem như ngươi có thể dẫn đội một lần, nhưng bọn họ cũng không có khả năng sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi, phản công lại chính quốc gia của mình!”  

             Khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười thần bí, tiếng đàn trong tay Cầm Sắt Kiếm Vương vẫn không ngừng: “Nếu như… Bọn họ thật sự không phải là người, là tướng sĩ của Kiếm Tinh Trung Châu thì sao nhỉ?”  

             “Cái ...”  

             Bỗng nhiên ngưng lại, Bách Lí Kinh Vĩ hoảng hốt, hoang mang vô cùng, chợt, đầu óc hắn ta mờ mịt ngay tức thì.  

             Trác Uyên mỉm cười, giải thích nói: “Bách Lý thừa tướng, ta đã sớm nói với ngươi rồi mà, kế đó sẽ không thành, thực mà không thật. Ngươi cho rằng, sau đợt hành động này, Kiếm Tinh sẽ chiếm lĩnh được bốn châu sao, nhưng trên thực tế, ai chiếm lĩnh ai, còn chưa chắc chắn được đâu!”  

             Cơ thể hắn ta khẽ rùng mình một cái, Bách Lí Kinh Vĩ nhịn không được mà lùi hai bước về sau, dường như đã hiểu rõ chuyện gì đó.  

             “Thừa tướng đại nhân, nói thật đi, chuyện Lạc gia gặp nạn lần này, sao ta làm quản gia đời thứ nhất, vẫn luôn bên cạnh quan sát, lại không hề động thủ chứ. Là bởi vì, ta đã đoán được rằng ngươi sẽ xuất thủ để đối phó bốn châu. Cứ như vậy, chiến lực Kiếm Tinh mới có thể phân tán được. Mà ngươi phái binh lực đi Tây Châu, đã sớm bị Lạc gia và Cầm Sắt Kiếm Vương dẫn vào trong vòng luẩn quẩn, sau đó bị tiêu diệt luôn rồi. Bây giờ, những người đóng quân ở Tây Châu chỉ là các tướng địa phương ở Tây Châu đã thay áo ở Trung Châu mà thôi. Không hề có một ai biết chuyện này dưới sự bao che, yểm hộ của Cầm Sắt Kiếm Vương. Trú quân biên cảnh cứ tưởng rằng bọn họ là người một nhà, nên buông lỏng lòng phòng bị. Thậm chí, ngay cả trận pháp phòng hộ ở biên cảnh cũng rút lui, kiểu này mà bị đại quân Tây Châu đánh vài cái, thì sao trở tay kịp được, hoàn toàn không hề có sức phòng thủ nào!”    

             “Nói như vậy... Ba châu còn lại cũng giống như vậy sao?” Tròng mắt không khỏi mạnh mẽ co rụt lại, Bách Lí Kinh Vĩ hoảng hốt lên tiếng.  

             Khẽ gật gật đầu, Trác Uyên cười nhạt một tiếng: “Không tệ, râu ông nọ cắm cằm bà kia, ám độ trần thương. Ngươi cho rằng thiên hạ thống nhất, thì có thể buông lỏng cảnh giác với bốn châu sao, đại quân biên cảnh cũng cho rút lui, mới tạo cơ hội để cho quân phản kích của bốn châu hành động đấy!”    

             “Không đúng, thừa tướng đại nhân, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, nói bạ, bọn ta đã đánh chiếm Bắc Châu rồi cơ mà!” Nhưng, khi nghe được lời nói này của Trác Uyên, Bách Lí Ngự Vân lại vội vã khoát khoát tay. Theo lời lão ta nói, há chẳng phải nói những người dẫn đầu đi đánh các châu bọn họ là phản đồ sao, sao có thể như vậy được?  

             Khẽ mỉm cười, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, thế nhưng một lão già nghiện rượu đến vỗ vỗ vai hắn ta, nói: “Này, Bách Lí Ngự Vân, không cần phải giải thích gì đâu, tên tiểu tử kia nói không sai, sự thật là như vậy đấy!”  

             “Tửu Kiếm Tiên?”  

             “Đúng vậy, bọn ta đã chiếm được Bắc Châu, thế nhưng, sau khi các ngươi rời đi, lão phu đã nhận mệnh chỉnh quân, gom hết tất cả đại quân vào trong một cái sơn cốc nhỏ, đám người đó đã bị những người bên  u Dương Trường Thanh giết sạch hết, không giữ lại một người nào, cho nên lão phu mới đến chậm những ba ngày đấy!”  

             Xuýt!  

             “Ngươi...” Bất giác thở dốc vì kinh ngạc, khí thế toàn thân Bách Lí Ngự Vân tán loạn. Lão gia hỏa này, ngày bình thường cà lơ phất phơ. Kết quả, vào lúc then chốt lại ra tay độc ác như vậy, đây là mạng của mấy ngàn vạn tướng sĩ đấy, lão ta đúng thật là độc ác quá!    

             Bách Lí Kinh Vĩ nghe thấy vậy, lại cứng ngắc quay đầu, nhìn sang phía Đan Thanh Sinh, cắn răng nói: “Khi ấy, Trảm Long Kiếm Vương cũng chậm ba ngày, chắc nguyên do cũng y vậy nhỉ!”  

             “Đúng vậy, nhưng mà ta không có lí do chính đáng như Tửu Kiếm Tiên, sau này, tên tiểu tử kia giao Mộ Dung cô nương cho lão phu, nói lấy nàng ta làm cái cớ. Mặc dù, ngươi trời sinh đã mang tính tình hay đa nghi, nhưng khi nhìn thấy một món quà lớn như thế, nhất định sẽ quên hết những lời lão cha mình dặn dò như nào. Quả nhiên, giống hệt như những gì hắn nói, ngươi sẽ nhanh chóng bỏ qua mấy chuyện cỏn con này, không truy cứu!”  

             Hiểu rõ gật đầu, Đan Thanh Sinh lơ đễnh nói.  

             Hắn ta đã tức giận đến nỗi, phổi muốn nổ tanh bành ra rồi, Bách Lí Kinh Vĩ tức giận nhìn chằm chằm bọn họ, quan sát từng người một, sau đó ánh mắt hắn ta dừng lại ở phía Thượng Quan Phi Vân: “Phi Vân Kiếm Vương, ngươi không phải...”  

             “Thừa tướng đại nhân đừng hiểu lầm, ta không giống với mấy tên khốn kiếp này, ngươi cũng biết ta hận đám người Thượng Quan gia mà. Bây giờ, trong bốn châu, châu của ta cũng không xảy ra chuyện gì, vậy còn chưa đủ rõ ràng sao…”  

             “Báo!”  

             Thế nhưng, lời lão ta còn chưa dứt, một tiếng hét lớn đã vang lên thêm một lần nữa, một tên quan khom người đi đến trước mặt mọi người, đưa ra một khối ngọc giản nói: “Đông Châu đại loạn, khói lửa nổi lên bốn phía, thỉnh thừa tướng đại nhân phái binh viện trợ!”  

             Nghe được lời này, Thượng Quan Phi Vân giật mình, Trác Uyên lại hì hì, cười nói: “Hoàn toàn chính xác, Phi Vân Kiếm Vương là người duy nhất mà ta không dám, và cũng không muốn lôi kéo. Cho nên, lão ta vẫn là tướng sĩ đóng quân luôn trung thành tuyệt đối với Kiếm Tinh. Chỉ là bây giờ, lão ta cũng bị dính vào vụ bạo động ngầm của đám người Thượng Quan gia rồi, đoán chừng cũng không giúp thừa tướng đại nhân được gì đâu, ha ha ha...”  

             “Ngươi...”  

             Bách Lí Kinh Vĩ chỉ thẳng ngón tay vào mặt Trác Uyên, hắn ta giận vô cùng, tức đến độ mặt đỏ tới tận mang tai, cơ thể run rẩy một cái, muốn ngã sấp xuống đến nơi.   

eyJpdiI6IkJJMXhoK1A4YnFzd0UrdTRvN2dXWGc9PSIsInZhbHVlIjoiVUQzWk84WDdHTDBIOUJcL21JYnRcL29Nd0RQZGFYMGVwYW4xV0hsMWQxM1hiZ3NtVlIyTzdCd29ZYnQwQ1RyM28zZjdhbTNBZDBzWTJYVXAzUGh0U1JJcE5hTjlrM2dGYzBFTmpQNE5SWllJQndDeDJuUGlVaTNteVR4clJSUThYMkFaWmZlNExvZU54SnJoaHBjMThDaHZMVFh6T2JFZlAyU2l4RjZnWGlLXC9lQWJHdXRCV0hvNlo5QWZPUUFMdlg5bFZqY1ZzVm80K1hGOXlCdUx5U2ZwTjI5dnUrRVA5THU5SDRzTmlUUmVOZmRIR2gzMmpPSmhyalBVVld2bEZoOFdcLzZnelNHTGpyZFwvdHZGNUhNZmlqd3NDSVg4cHU1XC9tdmR4bEErOVBkbWRCbGQyaXNoVldkcmhUTHVwY1lLcnJkS2tQWERSODdFSnRzemJXaG1uTEhobHFyS255SlZ0Smhuem1CUTA0NnZvK3ZJZkloclNUT0MxdzkycEU2elwvOXE3WldWK09samNlbFlscmk2NjJvMm8wa3RiaU5FckhMQkJnbzhwVmtMeTV0TFdvaFVHXC82eW14aTYwWlNneUFFRzRZV2FtVXlYSXJqYmo1MkF0Tkl2UEFQMHlcLzdIU2tISWFReTJ2QWJ0OU5xV0RZRFoxTTF4alFRY1wvdW1VVnl1dVFzdjZ6cWJHRXBidkc2S1dSWEdNbFFWaXlLNERQTzhha2ViOENTTEdMMzRmcmtjNGdsY2xPT2F0V3JZUjhodmRQUHBWcVliV00zOTliVlhzSTl4ZGptckVUeG16ZDgxdDRKcWE3WmRQT3dYMVNneGt1WkNjZjA1XC9nNUVqZnBRbUhJT2JUSytXdW9UOE5QXC9SUnJFYjBPTllRcTgzMUxKZitldkN3V3BXd1U9IiwibWFjIjoiZTRmMjFmNGQ0YmI2ZWU4NzFjNGY1Y2JjMTgyOWZhOGUwZjk4YTE2ZWI2NWUwYzgzODNiM2E0NmE5YTU0Yjc3ZSJ9
eyJpdiI6IjlOVVBaTmhsU2dTd3VkUVlXc3lKRGc9PSIsInZhbHVlIjoiYVlFdldZRmhheUJtV0hnK3kxRHdYTm9TMUNvWitQRUlUdFd3T2dpRHhKbDZmTEhtSU1KMjB6NHhIVUtWV0hsUVNzMEhEeXRsbFo1VmNLaEpcL1U3TnNkZ2s2YnVLMjV2cm16OUZTTkZUUVY1aGU2UmM1eDROU2RiZ21kdk93OCtkZnZGVm82R1hVR1M2UTdUUVNsYVkrRG5zN0hjTkhhbUp6enkyUnJVZ1cydUF4clE5ZTliZTV0NHZTYmhnZ0tKZzg0YVwvZys5NEw3NldcL1JldHdiN01LdTA4SUFWQ0FsdWRROVwvSTVYemZja1BXeDBUNnJFVnVXXC9iaTBsM3NLZFkrenB0Nlk3cDhZNVJDRkxvU2pHcXB3NVN0Rm0yUGVGN0hOZlJ6Y0k1ZkJFV3p6Y1R4SnlTUUQ4VTNZK0VDVmpLQ3R5VjQwMTFUSlRUeXcwYTR6S1NDaVpHYVNOXC94NWV5SXB4aFZyYUZaRVlnPSIsIm1hYyI6IjZjZWJjYzI0YzA1NTYyY2E0YWUxMjk3NjgwYWQ5MDkxM2E2MDE1ZjJjZTI1OTA5MzVjMmY3YWNkNjZmNWFhNjcifQ==

             Lần này… Hắn ta đã bại dưới tay của tên nam nhân đáng sợ này rồi…

Ads
';
Advertisement
x