Khóe miệng hơi nhếch lên một chút, Trác Uyên xa xa nhìn về phía xa xa, nơi bóng dáng tên Bách Lí Kinh Vĩ đang kia thở hồng hộc, cuối cùng kể ra toàn bộ kế hoạch: “Thừa tướng đại nhân, thật ra chuyện Thiên Ma Điện muốn phát triển lớn mạnh mà không bị người phát hiện là không thể nào. Nhưng khoảng vài thập niên trước, lại để thừa tướng đại nhân phát hiện, cung do một tay ta cố ý gây nên. Kể cả chuyện ngươi phái mật thám trà trộn vào trong điện của ta, ta đều biết hết, nhưng vẫn cố tình hành động, ngươi có biết cớ do vì sao không?”    

             Ha… Ha… Ha…  

             Bách Lí Kinh Vĩ đã tức giận đến trắng bệch cả mặt ra, hắn ta thở hổn hà, hổn hển từng ngụm, từng ngụm một, không nói nên lời.  

             “Rất đơn giản, bởi vì ta muốn khống chế mọi chuyện trong lòng bàn tay. Không chỉ khống chế chính mình, mà còn khống chế luôn cả người khác!”  

             Cười nhạt một tiếng, Trác Uyên buồn bã nói: “Nếu như ngươi không biết đến sự tồn tại của Thiên Ma Điện, có khả năng rất cao, ngươi sẽ lớn mật dụng binh đối với bốn châu. Bọn ta có thể phóng hỏa hậu viện của ngươi thêm lần nữa, nhưng nom có vẻ cũng chẳng hữu dụng là bao. Trăm năm trước, năm châu đã ngừng chiến thế nào, cả ngươi lẫn ta đều biết, chỉ cần ngươi đe dọa dăm ba câu, tất nhiên những tên cấp cao của bốn châu sẽ lại giẫm lên vết xe đổ, và hài lòng với hiện tại. Ngươi rút quân về để dẹp loạn, cũng có thể nhanh chóng tạo lập lại sự yên ổn của đế quốc. Dù thiệt hại gây ra có lớn như nào, đều có thể dùng thời gian để chữa trị nó, Kiếm Tinh sẽ không xong!”  

             “Cho nên, ta mới cố ý để ngươi biết đến sự tồn tại của Thiên Ma Điện, còn để ngươi phái thám tử đến, mục đích hướng đến là khiến cho ngươi tự cảm thấy bản thân ngươi đã khống chế đươc toàn cục trong tay, nhưng kẻ thật sự nắm giữ nó, lại là ta. Sự tồn tại Thiên Ma Điện khiến cho ngươi phải vướng mắc, ướng nghẹn ở cổ họng, không dám tùy ý phát binh. Ta khống chế thám tử của ngươi phái tới chỗ của ta tăng nhanh tốc độ, vậy là đã có thể khống chế được tốc độ ra tay của ngưởi rồi. Quả nhiên, ngươi vẫn y như trăm năm trước, vẫn tham lam như cũ, nếu như mọi chuyện không đến nơi, đến chốn, không hoàn mỹ, thì tuyệt không động thủ.”     

             Ha... Ha... Ha...  

             Tức giận đến nỗi thở phì phò chẳng khác gì tên mắc bệnh lao, Bách Lí Kinh Vĩ phải nhờ Bách Lí Ngự Vân đỡ, toàn bộ cơ thể hắn ta run lẩy bẩy, đôi mắt tràn ngập tức giận, vẫn nhìn chằm chằm Trác Uyên mãi không rời, nghe hết những lời hắn nói.  

             Khẽ mỉm cười, Trác Uyên tiếp tục: “Lúc trước, nếu như ngươi không nắm giữ đầy đủ tin tình báo, sẽ không chịu động thủ, nên ta liền từng chút, từng chút một thả tin tức đưa cho thám tử của ngươi, luôn nắm thóp được ngươi, tự cho bản thân mình đúng mà thực hiện mưu đồ. Nhưng thật ra là đang tranh thủ thời gian cho ta, lúc trước ta chưa chuẩn bị xong, nhưng bây giờ đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Ta cũng sẽ nâng gián điệp của ngươi lên vị trí tương ứng và tìm hiểu thêm thông tin, nhưng chỉ giới hạn ở Trung Châu, không tiết lộ thêm thông tin của bốn châu còn lại, nếu không kế hoạch vườn không nhà trống của ta sẽ sụp đổ mất, ha ha ha…”  

             “Vậy tại sao ngươi lại cho Ngô Nhiên Đông chủ động phản loạn, bán hết toàn bộ thế lực ngầm Trung Châu, là để hấp dẫn sự chú ý của ta sao?” Nghiến chặt răng, Bách Lí Kinh Vĩ gầm thét lên tiếng.  

             Cười nhạt một tiếng, Trác Uyên trầm ngâm không nói, Ngô Nhiên Đông đang quỳ sát ở bên cạnh, đã khẽ nở nụ cười vui vẻ, lẩm bẩm nói: “Bách Lí thừa tướng, đây chính là điểm cao minh của điện chủ bọn ta. Ngươi động thủ với bốn châu, cố ý làm ra bộ dạng Trung Châu đang trống rỗng vô cùng, nói thẳng ra là muốn để bọn ta rơi vào bẫy mà ngươi đã giăng sẵn chứ gì, nếu như bọn ta bất động, ngươi ở bên Kiếm Vương cũng chỉ tổ tốn công vô dụng sao? Có lẽ sẽ có người được phái đi dò xét chiến sự bốn châu như thế nào, e rằng rất dễ dàng có được manh mối. Hơn nữa, một ngày thế lực Thiên Ma Điện ở Trung Châu vẫn chưa trừ diệt được, ngươi sẽ có thêm một ngày không yên lòng, sẽ không nhanh chóng tiến vào bước đi kế tiếp. Nếu như vậy, sau một khoảng thời gian nữa, chuyện bốn châu cũng khó lòng giữ nổi, chắc chắn sẽ bị bại lộ.”  

             “Cho nên, bọn ta ném con cờ này ra, là để cho ngươi ăn viên thuốc an thần. Quả nhiên, ngươi vui mừng khôn xiết, không kịp chứng thực tình hình chiến đấu của bốn châu thế nào, đã nhanh chóng đi vào bước thứ hai, dụ bắt Điện Chủ là ta, và thêm cả một số phần tử tàn dư đang chạy trốn. Thế là ngươi tập hợp tất cả chiến lực tề tụ ở đế đô, khiến cho biên cảnh trống rỗng. Cứ như vậy, quân của ba châu tưởng như đã bị quét sạch lại có thể dễ dàng xâm nhập vào nội địa Trung Châu, bỗng nhiên tình thế bắt ba ba trong rọ nên hiểm nghèo hơn bao giờ hết, khiến kẻ địch phải phối hợp với ngoại lực, bốn bề đều là hiểm cảnh. Bách Lí thừa tướng, ngươi thua thảm hại hơn trăm năm trước rất nhiều đấy nhé, ha ha ha…”    

             “Thì ra là vậy, Thiên Ma Điện hoạt động ở Trung Châu nhiều năm như vậy, lại chỉ để hỗ trợ cho kế sách giấu giấu, diếm diếm của bốn châu!”  

             Hiểu rõ gật gật đầu, da mặt Bách Lí Kinh Vĩ không khỏi co rúm lại, cắn răng nói: “Trác Uyên, ngươi khá lắm, xem như lần này, bản tướng thua tâm phục khẩu phục, bội phục ngươi đến nỗi có thể cúi đầu, quỳ rạp xuống đất!”  

             Mấy chũ cuối cùng của Bách Lí Kinh Vĩ, dường như được gằn ra từng chút một, tuy nói là hận, nhưng cũng không thể không nói, bên trong vẫn có ý kính trọng rất nhiều.  

             Trong thiên hạ, người tầm thường khắp nơi trên thế gian, có thể khiến cho Bách Lí Kinh Vĩ kính trọng một đầu, cũng chỉ có tên Trác Uyên này!  

             Hắn ta hận, nhưng đã có chút thán phục, vẫn ẩn ẩn chút ghen ghét, nhưng kính phục từ tận đáy lòng vẫn chiếm phần nhiều hơn.  

             Sâu kín nhìn hắn ta một cái, Cầm Sắt Kiếm Vương thở dài một hơi, lại nhìn về phía Trác Uyên đang tùy tiện, thảnh thơi, thì thào lên tiếng: “Thế mà có thể tính toán mưu đồ với Bách Lí Kinh Vĩ đạt đến trình độ như vậy, tên nam nhân này đáng sợ quá, quả nhiên là danh bất hư truyền!"  

             Nghe được lời này, đám người còn lại liếc nhìn nhau, cũng hơi gật gật đầu, trên mặt mang vẻ trang nghiêm.  

             “Thế nhưng, ngươi đừng tưởng rằng ngươi như vậy là có thể thắng, Kiếm Tinh của ta không rơi đài, thì tự có nó lí do để đứng thẳng lại được!”  

             Nhưng bỗng nhiên, Bách Lí Kinh Vĩ lại nổi giận gầm lên một tiếng, thẳng tay chỉ về phía những tên trọng phạm phía trước nói: “Nếu như ngươi muốn cứu những người này ra, phải để ta xử lí bọn họ trước. Ngươi cũng chỉ có mỗi một thân một mình, hai tay, hai chân, có thể bảo vệ được bao nhiêu đây? Kiếm Tinh Hộ Quốc Kiếm Vương nghe lệnh, giết cho ta, xem như hắn thắng toàn cục thì thế nào, cũng không thể để hắn hài lòng, thỏa mãn được!”  

             Vâng!  

             Hét lớn một tiếng, sáu vị Kiếm Vương Bách Lý gia đồng thời động thủ, bay về phía nơi mấy tên trọng phạm. Khí thế mạnh mẽ, nhất thời nổi lên như gió như bão, tạo thành mối uy hiếp cho tám phương. Ban đầu, Thượng Quan Phi Vân có chút do dự, không biết nên gia nhập bên nào, nhưng nghĩ tới chuyện mình và Trác Uyên đã từng kết oán, thì dứt khoát kiên quyết gia nhập vào hàng ngũ Trung Châu Kiếm Vương, cùng theo đi giết chết những tên trọng phạm kia.  

             Đám người Đan Thanh Sinh có chút giao tình với Trác Uyên, hơn nữa, lần này lão ta cũng đã lập công rồi, mà bản thân Thượng Quan Phi Vân không có cái gì, người ta cũng chướng mắt mình, đứng về phía hắn có ích lợi gì? Hừ!  

             Nghĩ như vậy, trong lòng Thượng Quan Phi Vân đã định, mặc kệ vận mệnh Kiếm Tinh như thế nào, đã triệt để cột vào cùng một chỗ với đế quốc này, cuối cùng cũng không thể tách rời.  

             Bởi vì lão ta đã không còn đường có thể đi được nữa rồi!  

             Vèo!  

             Lắc mình một cái, đi đến trước mặt Bách Lí Kinh Vĩ, Cầm Sắt Kiếm Vương một tay bóp lấy cổ của hắn ta, quát to: “Bách Lí Kinh Vĩ, ra lệnh cho bọn họ dừng lại ngay!”  

             “Hừ, dừng không được, cho dù chết, ta cũng phải nhìn cái tên Trác Uyên này phải thua ta một phần. Đại cục không thắng được, thế thì để lại chút luyến tiếc trong lòng hắn cũng không tệ, ha ha ha..."  

             Khẽ cười lạnh, Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nhoẻn miệng cười quái dị, lông mày nhíu lại một cái, Cầm Sắt Kiếm Vương không có cách nào.  

             Những Kiếm Vương nghe theo mệnh lệnh làm việc của Bách Lí Kinh Vĩ, hoàn toàn đến từ chỉ thị của Bách Lí Ngự Thiên, bản thân cũng không quan tâm đến chết sống của vị thừa tướng này, thậm chí cũng không quan tâm đến sống chết của Hoàng đế. Cho nên chỉ cần hắn ta không hé miệng, bảy người kia sẽ không dừng lại.  

             Mặt mũi tràn đầy lo âu nhìn thoáng qua Trác Uyên, Cầm Sắt Kiếm Vương thở dài một hơi.  

             Mặc dù vị Ám Dạ Ma Quân này có thực lực mạnh mẽ, cho dù mấy tên Kiếm Vương này liên thủ, đoán chừng cũng không làm gì được hắn. Nhưng bây giờ, bọn họ đã phân tán ra để giết người, mà Trác Uyên lại không có thuật phân thân, làm sao có thể bảo vệ được nhiều người như vậy đây?  

             Hắn khá coi trọng một số ít người trong đó, kể cả Cầm Sắt Kiếm Vương cũng tự hiểu trong lòng như vậy. Chỉ sợ mấy người này mà chết, trong lòng của hắn sẽ lưu lại bóng ma tâm lí khó phai mờ.    

             Kết quả, không cần phải nhiều lời nữa, Cầm Sắt Kiếm Vương vừa nhấc chân, trong nháy mắt đã phóng về phía đằng trước, muốn giúp đỡ, chống cự một phen, Đan Thanh Sinh và Tửu Kiếm Tiên thì đã sớm ra tay.  

             Nhưng mà, đều có dạng thân thủ là Kiếm Vương, nên bảy người kia động thủ trước, còn bọn họ động thủ sau, nên tất nhiên sẽ chậm một bước.  

             Hô!  

             Sức gió lớn mạnh bức thẳng về phía Mộ Dung Tuyết, Bách Lí Ngự Vân lộ ra nụ cười dữ tợn. Up áp kinh khủng, đánh thẳng vào Lăng Vân Thiên, ánh mắt Bách Lí Ngự Vũ thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Trác Uyên một chút, thấy hắn không có động tác gì, liền cảm thấy, có thể ra tay giết hại được.  

             Nàng ta cũng không muốn vì giết người không nên giết, mà trở mặt với Trác Uyên!  

             Nếu như Bách Lí Kinh Vĩ trông thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ tức gầm chết.  

             Bách Lí Ngự Vũ, ngươi cái thứ cùi chỏ chỉ biết hướng ra ngoài khốn khiếp kia, rồi sao Lăng Vân Thiên lại có quan hệ dính dáng gì đến Trác Uyên nữa, ngươi giết hắn có lợi ích gì không?  

             Nhưng mà may mắn thay, bây giờ hắn đang đứng dưới sự hưng phấn và căm hận, nên không thấy cái gì, nếu không lại để cho hắn bắt ra một tên gian quân nào đó.  

             Cứ như vậy, sát khí mãnh liệt đánh úp về phía tất cả mọi người, mỗi người đều cả kinh trong lòng, cảm giác được tử vong đang tới gần, thỉnh thoảng có người nhìn sang Trác Uyên, nhìn xem hắn cứu ai. Thế nhưng kỳ quái thay, Trác Uyên cứ như vậy đứng bình tĩnh ở nơi đó, chẳng quan tâm, dường như việc này không hề liên quan đến mình, không có chút ý định động tay nào.  

             Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều muốn khóc.  

             Đại ca ơi, ngươi không phải tới cứu bọn ta sao, hay là tới để hành hạ vậy!  

             Rầm rầm rầm…  

             Nhưng, ngay trong lúc tất cả mọi người cảm nhận được uy áp Kiếm Vương đang từng bước tới gần, khí tức tử vong đã lờn vờn quanh mình, Trác Uyên lại một lần vứt bỏ tất cả mọi người, đột nhiên âm thanh chấn động màng nhĩ vang lên bên tai mọi người.  

             Ngay sau đó, Thượng Quan Phi Vân và bảy vị Kiếm Vương đồng thời lui lại, sắc mặt nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy bảy bóng người, nhanh chóng ngăn ở trước mặt bọn họ.  

             “Tuyết Nhi, không sao chứ!”  

             Bên cạnh Mộ Dung Tuyết, có một nam tử đứng đấy, với một cái thân mặc áo bào màu đỏ, bên hông còn đeo thêm một khối hỏa vân lệnh bài. Mộ Dung Tuyết thấy vậy, không khỏi vui mừng: “Đại ca?”  

             “Thượng Quan Phi Hùng, ngươi xuất hiện rồi sao!" Khẽ híp đôi mắt lại một cái, Thượng Quan Phi Vân chăm chú nhìn về phía trước, nghiến răng nghiến lợi.  

             Râu ria khẽ động, Thượng Quan Phi Hùng ôm quyền với lão ta, cười nói: “Phi Vân, trăm năm không gặp, có khỏe hay không?"  

             Lông mày nhướng lên một cái, Thượng Quan Phi Vân trên dưới dò xét, lại thấy bên hông lão ta có treo một khối ngọc bài, tương tự như núi đá!  

             “Lão cha, cái thứ này là Bách Lí Ngự Thiên giao cho ta, ta còn có chút nợ cũ!”  

             “Được, cẩn thận một chút!"  

             Một đôi phụ tử, phụ thân thì bên hông treo một khối ngọc bài nước chảy đồ án, nhi tử lại khoác lên người áo bào màu đen, phía sau có một đồ án hình mặt răng tròn.  

             Đúng lúc này, một người khoác áo bào đen khác, trên lưng cũng có vẽ hình mặt trăng tròn, nhìn hai người nói: “Nếu ta nói ta cũng có món nợ cũ, vậy ngươi nhường tên đó cho ta nhé!”  

             “Dựa vào cái gì?”  

             “Dựa vào việc ta mạnh hơn ngươi!”  

             “Cắt...” Khoát khoát tay, thiếu niên có hình mặt trăng tròn kia khinh thường bĩu môi, từ chối cho ý kiến.  

             Bỗng nhiên, Trác Uyên vẫn bất động như cũ, đứng bình tĩnh ở nơi đó, nhưng lại khiến cho tất cả mọi người ở bên này giật hết cả mình, bởi vì mấy cái bóng người quen thuộc này, đã trăm năm rồi không thấy bọn họ.  

eyJpdiI6ImRmZWZsOTV4dFNXd0FBdEFrajdQeVE9PSIsInZhbHVlIjoiYXZwaitxYWFDMjRobkxKaWpUV0tnNDFPUnBrVE1jOXlWcExxdzJQcTJQVzlxekdwdVRESGVxZDdIMGl5TUZDbjhVbUlHRUxpWlVmVVwveCtmQjlRd1wvZ0pZbmhqQmU5c1pRUlJQYjJTYk5iTDF1N0JoNjVHRWVNNzY5cmdLa2RJTWpGM2xQSWhlWkh5bUJ0bXdKXC9wcGkzUWFBOGdpWHhsTXFRRDdZUDBvWHlTS2UxQWd2NzNGSjB5UGtLTHJLcHVpRnNxWm9NZUlcL0doMDJpT21zemNKSEJFem9oWkdyYndJTHNmYk9cL2pHQTZcL0dMcG9uYkhFWmFCYjh3ODJ4RkQ0TmgxVUNzZktnMFk3c2Y5SGxldVwvdFFzbkhzbVwvRm44bXpZc0dNN05YSVNBND0iLCJtYWMiOiJmNmQ2NWNmMzA4OTgyODlkYjcyODM0M2FlNWZiYmNhNjBlZGIzNThkNGFmNTlhZjUxZjE0MmJjMDRiY2Q1MTg0In0=
eyJpdiI6IjZkY2pyTDc5NUlkTzBJZmtXK1NIbXc9PSIsInZhbHVlIjoibXlCT2tCRjBEdnl0K1pVWThUd1JFRU9tcXcyTVptTG1YNlMzTVE0dytJOW5kcUFhc0lsdTBPNCtlcFwvQ3gyUTllRU5KVjZPSmRpdDl6Z3YwUkZDc0JEZUp6M0s4eVlVNWFjU2lnU1FKTmRuY0krMVhMRHNmeHhaZlJRZUNVcGowSnh5TFhwKzFnem9jMXVpejIzdVNTWmxSWjI0M0NWaVl3YkRoakJ5XC83NlZKVXUzNm14eWYrc2xlNkJwZitiWHF0NCsxR0hSNmJ3YjZReUw4K0NFTFlucHVib1ptNllmV2dIbmM3eWV0NFFzT2UrVVVuT0ViUmZzbzJ6S0lQMkJpTHNrYWdFMkplNVN1SmYwVkR3OEszU1lpV296MFZoNjg5cEJUYlQyUGhubUgzTWg3U0VZbG1BXC9DNmxUY1F6K0dKemNQVWx6R3FyRWZMVlZzaXlzZGp1VnRPQkY3UmNRTEpJcitxc2QyV1hPYlwvKzNPSU1cL25IYVZ4TUY1QkFCQk9RNWYzS2NVZ1ROcmlOSG0rZ0JhYU5SRENEakhwdW8wNmtHa0oyOWFvejZEbWsxUWdyRlZYdlVVTGE5Q1prakZaOTY1ZXRkUmlWRXVTYnVyN0FvUjhvdDVGQXBzVktBVTVXbWd3QWJMVW14MDJpSmtsbnVKV1pheVZXV0xDSEF2N1VRa21EeVwvbnNcLzFhU1RyZ3BMWndGekxmSTFySGUwakpiVE8wc0ZcL3Z5V0VOMVFmcDZ2bEdEQkJlaWxKS2FMSmFaRElUNm53TUk4WnlrZDBcL0QzNTVTRGJrZ3Z1WGtQcFI2bGoxWXplVjlqTT0iLCJtYWMiOiJiNzVlZWE4M2E3ZGU2MGE3Y2FjMGM0ZDcyOTVhMWQzMjA4ZWE1YjFlNjRmZjNkMmU2NmVjMDI0Yjc2N2FjMzdiIn0=

             Cao thủ tề tụ, trận quyết đấu cuối cùng, đã sắp bắt đầu...

Ads
';
Advertisement
x