Két!  

             Ba người Đan Thanh Sinh đang nhanh chóng lao tới giải cứu thì đột ngột dừng lại, trong mắt họ có chút kinh ngạc. Ấy thế mà Mộ Dung Liệt, Thượng Quan Phi Hùng, và cha con  u Dương Lăng Thiên đều tới cả. Với lại cả ba đại cao thủ không có tin tức gì suốt hàng trăm năm này, không ngờ rằng lại thật sự là Pháp Vương Thiên Ma Điện sao?  

             Thảo nào...  

             Đan Thanh Sinh khẽ nhíu mày, quay đầu lại nhìn Tửu Kiếm Tiên, lão ta cười nhẹ rồi cất giọng nói: "Chẳng trách khi không cái lão nát rượu này lại dính líu đến Thiên Ma Điện mà không có lý do gì. Hóa ra là có giao tình với Mộ Dung Liệt!"  

             "Đâu có. Bạn cũ tìm tới cửa thôi, lão phu nghĩ bản thân có thể làm được, thì đương nhiên phải nể mặt người ta chứ, ha ha ha..." Tửu Kiếm Tiên cười khanh khách. Cái mũi bị bệnh đỏ lự của lão ta có phần co rúm, để lộ ra một nụ cười vui vẻ.  

             Khi hai người chạm mặt nhau, Đan Thanh Sinh cũng khẽ gật đầu, trong lòng lão ta hiểu rất rõ. Mặc dù Tửu Kiếm Tiên là Kiếm Vương Kiếm Tinh, nhưng thân lão ta ở trại Tào, còn lòng thì ở đất Thục. Đối với Mộ Dung gia, lão ta vô cùng quan tâm. Có lẽ... Ngay từ ban đầu khi đồng ý tham gia vào hàng ngũ Kiếm Vương Kiếm Tinh, lão ta đã lên sẵn kế hoạch bao bọc cho Mộ Dung gia rồi.  

             Dẫu sao thì nếu có một ngày, nếu Kiếm Tinh thật sự đánh chiếm Nam Châu, với thân phận là Kiếm Vương, rất có khả năng lão ta sẽ ra tay bảo vệ cho Mộ Dung Nhất Mạch.   

             Thất Đại Kiếm Vương Kiếm Tinh đối phó với Ngũ Pháp Vương Thiên Ma Điện và Song Sử Nhật Nguyệt, cả hai bên không khác nhau mấy, cũng sàn sàn như nhau. Nhưng sự phản bội của ba người Đan Thanh Sinh đã khiến cho Kiếm Tinh trở nên họa vô đơn chí trong cấp độ cao thủ chỉ trong phút chốc. Ngay lập tức, bọn họ đã bị lép vế.  

             Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, hoàng đế Bách Lý Kinh Thế khẽ cau mày. Từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên tâm trạng lão ta trở nên lộn xộn như vậy, lão ta gấp gáp quay sang Bách Lí Kinh Vĩ hỏi: "Kinh Vĩ, giờ nên làm thế nào mới phải đây?"  

             "Bệ hạ đừng lo lắng, chúng ta còn chưa tới đường cùng mà!"  

             Mí mắt của Bách Lí Kinh Vĩ khẽ run lên, vẻ mặt của hắn ta cũng thoáng chút ảm đạm. Sau đó, hắn ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu lên trời huýt một tiếng sáo dài, gầm thét ra lệnh: "Tướng sĩ Kiếm Tinh nghe lệnh, mau tấn công cho ta. Giết chết tất cả bọn chúng, không chừa một tên nào!"  

             Một tràng những tiếng gầm rú vang lên...  

             Lời hắn ta vừa mới dứt, thì hắn ta lại nghe được những tiếng huýt sáo lẫn gào thét giận dữ vang lên. Bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, tiếng gào thét của hàng ngàn hàng vạn cao thủ Kiếm Tinh liên tục hướng về bao vây lấy Đế đô. Sát khí lạnh lẽo ào ạt, cuồn cuộn kéo đến áp bức bao vây tới từng ngóc ngách của nơi này. Mục tiêu trỏ trực tiếp tới Đài Xử Hình trung ương, nơi Trác Uyên và những người khác đang ở.  

             Quả nhiên... là dụ địch vào tròng!  

             Tai Trác Uyên khẽ nhúc nhích, miệng hắn nhếch lên, không chút động tĩnh. Đan Thanh Sinh và những người khác đã bị chấn động, họ nhìn xung quanh bốn hướng là các cao thủ đang lao đến như bầy ong, còn họ thì lại dậm chân tại chỗ. Tất cả đều đồng loạt xông đến Đài Xử Hình để bảo vệ mọi người bên trong. Một đôi mắt lạnh lẽo cũng đang nhìn chằm chằm vào bốn bề xung quanh.  

             Vèo!  

             Dân chúng Đế đô nhìn thấy không khí đầy mùi chết chóc, khí thế ngút trời như thế này thì cũng không tránh khỏi sợ hãi. Trong mắt họ hoàn toàn là sự hoảng hốt. Họ sợ hãi kêu lên sau đó gấp gáp bỏ chạy khắp nơi. Tim đập thình thình, họ trốn chạy ngay lập tức, vì cái chết sắp đến gần rồi.  

             Chết tiệt. Bọn ta đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi, bọn tôi có động vào ai, có chọc vào ai đâu mà phải gặp cái cảnh hỗn loạn như vậy chứ. Nội bộ cao thủ Kiếm Vương đấu đá không nói, ngay đến cả đại quân Đế quốc cũng vây kín lại, khả năng tàn sát hàng loạt dân trong thành là rất lớn. Ông trời phù hộ, bọn ta không muốn tai bay vạ gió, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết đâu mà.  

             Trong lòng đang có từng trận ai oán bi thương thì cái đám người đang tìm đầu của dân chúng kia bỗng dưng chạy trốn đi mất, nhanh đến mức chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu. Đám tướng quân của Kiếm Tinh cũng chẳng mảy may để mấy cái con kiến hôi này vào tròng mắt, vì mục tiêu của họ rất rõ ràng, đó chính là đầu của đám phản loạn ở Thiên Ma Điện!  

             Đùng! Đoàng! Đoàng!  

             Khí thế áp bức kinh khủng đang ngày một tới gần, đám người Đan Thanh Sinh nhìn cảnh tượng đông nghìn nghịt đó, vẻ mặt lại càng thêm nặng nề. Trác Uyên khẽ hít sâu một hơi, khóe miệng cong lên, hắn ung dung thong thả nói: "Có vẻ cảnh tượng này khá quen thuộc, hình như trăm năm trước đã từng xảy ra rồi nhỉ?"  

             "Đúng vậy, Trác quản gia. Chiêu này chính là năm đó, ngươi từng đối phó với lão tổ tông của chúng ta, lần này thì ngược lại, nó dùng để đối phó với các ngươi!"  

             Bách Lí Kinh Vĩ lạnh lùng cười, miệng hắn ta khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung tà dị: "Cho dù hôm nay đế quốc có bị diệt, năm châu có biến mất, nhưng mà cái đầu của ngươi, bổn tướng vẫn sẽ quyết lấy cho bằng được mới thôi. Mặc dù nói rằng bị đại quân ba châu xâm chiếm, đế quốc của ta bị cô lập từ xung quanh, nhưng trước khi họ kéo tới, ta e rằng các ngươi đã ở dưới Hoàng Tuyền mất rồi, ha ha ha... "  

             Nghe được những lời như vậy, Trác Uyên khẽ mỉm cười, hắn từ chối cho ý kiến. Thượng Quan Phi Vân và mấy người Kiếm Tinh Kiếm Vương thì lộ ra một nụ cười dữ tợn, sau đó bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy, cho dù hôm nay Kiếm Tinh bị tiêu diệt, nhưng chỉ cần có mấy người chúng ta ở đây, đánh hạ một đế chế vững chắc thì cũng không có vấn đề gì cả. Cơ mà, một khi đám cao thủ các ngươi bỏ mạng tại đây, cho dù giang sơn có làm bằng sắt thì cũng không giữ được lâu đâu. Vào giờ phút này, chưa chắc thắng bại đã dựa vào cái số đâu, Thượng Quan Phi Hùng!"  

             “Phi Vân, ngươi vui mừng có phần hơi sớm rồi đó, có thể lấy đầu của chúng ta hay không, còn chưa biết sẽ thế nào đâu!” Thượng Quan Phi Hùng khinh thường mà bĩu môi hờ hững nói.  

             Thượng Quan Phi Vân không khỏi cười rộ lên, trên mặt lão ta tràn đầy vẻ châm chọc: "Ha ha ha... Lúc này đổi lại mà là người khác, có kêu gào vài ba tiếng thì cũng là bình thường. Ngươi là tướng bại trận dưới tay bổn vương thì có tư cách gì mà nói chứ? Đại ca, ngươi già hồ đồ rồi, vẫn nên để bổn vương lấy cái đầu của ngươi xuống, làm gương cho các Kiếm Vương khác đi, hừ hừ!"  

             Thượng Quan Phi Vân vừa dứt lời đã nhanh chóng giậm chân, rồi dẫn đầu chạy đến tới chỗ của Thượng Quan Phi Hùng, những Kiếm Vương còn lại cũng đồng loạt bay theo sau!  

             "Phi Vân, kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác, đạo lý này ngươi không hiểu hay sao?"  

             Ở một diễn biến khác, Thượng Quan Phi Hùng cũng quát lớn một tiếng, sau đó xoay người tiến về phía trước. Mấy người Mộ Dung Liệt cũng theo sát phía sau, bọn họ lập tức ào tới đánh với đối thủ của mình.  

             Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa mà Thiên Lôi tạo ra, cùng với mười bốn cỗ khí thế tràn đầy sức mạnh hung hăng mà va chạm vào nhau khiến cho cả bầu trời không ngừng rung chuyển. Trận giao chiến giữa các cao thủ cấp Kiếm Vương đã chính thức bắt đầu!  

             Đoàng!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, hai người Thượng Quan Phi Vân và Thượng Quan Phi Hùng đều dùng sức mạnh của Xung Thiên Kiếm Kình. Hai luồng ánh sáng màu đỏ khí thế ngút trời quyết liệt đấu nhau, ngay lập tức tỏa ra sức mạnh đầy uy thế.  

             Khóe môi của Thượng Quan Phi Vân nhếch lên với vẻ khinh miệt, trong mắt lão ta đều là khinh thường. Tuy nhiên, điều mà ngàn vạn lần lão ta cũng không nghĩ tới đó chính là rầm một cái, một đường Kiếm Kình đột ngột xuyên qua thân thể của lão ta, toàn bộ tay áo nổ tung, bắn ra tứ phía, trong con mắt của lão ta tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi. Một luồng năng lượng mạnh mẽ cũng xẹt thẳng qua lồng ngực, khiến cho lão ta không tự chủ được mà run rẩy cả người. Lão ta lui về phía sau, cả mặt đỏ bừng, một dòng máu đỏ sẫm không kiềm được mà lập tức chảy ra ngoài.  

             Môi lão ta không ngừng run lên. Thượng Quan Phi Vân không thể tin được mà nhìn sang vẻ mặt thờ ơ của Thượng Quan Phi Hùng, lão ta lẩm bẩm: "Chuyện này... làm sao có thể được? Ta thế mà... đã thua một chiêu của ngươi sao? Thượng Quan Phi Vân ta luôn là người thắng, chưa bao giờ thua ngươi mà. Lần này, làm sao có thể... "  

             "Phi Vân, ta đã sớm nói trước rồi. Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng cái nhìn khác chứ."  

             Khóe miệng Thượng Quan Phi Hùng hơi nhếch lên, lão ta cười nhạt nói tiếp: "Trăm năm nay ngươi luôn tranh giành quyền lợi, tính toán mọi cách, trăm phương ngàn kế hòng đoạt vị Đông Châu. Còn lão phu tĩnh tâm ngộ đạo, lĩnh hội cốt lõi của Xung Thiên Kiếm Kình, không để tâm đến thế tục đời thường. Tư chất tự nhiên của ngươi ở trên ta, nhưng tâm của ngươi không yên, thần không tập trung, trăm năm cũng không có tiến triển, khoảng cách là ở đó đấy, ngươi hiểu chưa?"  

             Vẻ mặt Thượng Quan Phi Vân không tự chủ được mà co rúm lại. Lão ta hung hăng trừng mắt người đại ca đang đứng trước mặt kia, trong lòng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Trong mắt lão ta tràn đầy vẻ không cam lòng: "Không thể nào, ở phương diện nào đi chăng nữa, thì Thượng Quan Phi Vân ta cũng hơn ngươi. Cho nên khi ngươi là gia chủ, trong lòng ta ngàn lần không phục. Nhưng tại sao bây giờ, ngươi lại vượt qua ta được chứ? Ta không tin, ta không tin... "  

             Đoàng!  

             Thượng Quan Phi Vân đỏ mặt tía tai gào thét, nhưng một tiếng động lớn chói tai khác lại vang lên bên tai lão ta ngay lập tức. Sau đó thì lão ta nhìn thấy một bóng đen vụt qua. Vẻ mặt Bách Lý Ngự Vân đen kịt, miệng phụt ra một ngụm máu đỏ tươi mà ngã xuống ngay bên cạnh lão ta, cả mặt tái mét, trong mắt tràn ngập sự ngạc nhiên.  

             "Làm sao có thể được, sao kỹ năng của Mộ Dung Liệt có thể mạnh lên nhiều tới như vậy chứ?"  

             "Bách Lý Ngự Vân, năm xưa lúc Bất Bại Kiếm Tôn trong trận chiến đấu cùng với ba thủ lĩnh Quái Nha, ta và ngươi đều có mặt ở đó. Lẽ nào ngươi thật sự không hiểu ra được chút nào sao?"  

             Xoẹt!  

             Một bóng dáng màu đỏ vụt qua, Mộ Dung Liệt lập tức xuất hiện ở trước mặt bọn họ, trong mắt hiện lên một tia thương xót: "Nhưng đáng buồn thay, thân là một người tu luyện võ đạo, ấy vậy mà lại không thể nhìn ra được thực lực của một người luyện võ, các người thật sự là người của Bách Lý gia đấy ư? Mặc dù về mặt tư chất tự nhiên, dòng máu trong từng người các ngươi là huyết mạch của sức mạnh Bất Bại Kiếm Tôn, có thiên phú dị bẩm, nhưng lại không người nào thực sự kế thừa võ công từ lão ta. Các ngươi... Không có người nào như lão ta cả! "  

             Đôi mắt của Bách Lý Ngự Vân khẽ nhíu lại, lão ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đỏ ở ngay trước mặt mình, trong mắt thoáng hiện lên một chút kiêng kị xen lẫn với sợ hãi. Thượng Quan Phi Vân vừa thấy thế thì lại càng thêm chấn động hơn: "Sao lại như thế được, đều cùng là cao thủ Kiếm Vương, sao ngươi lại có thể dễ dàng bị đánh bại bởi Mộ Dung Liệt như vậy chứ, sao có thể được?"  

             "Bởi vì... bọn họ đã sớm không còn ở cấp Kiếm Vương nữa rồi."  

             Ánh mắt của Bách Lý Ngự Vân có chút ngưng trệ, lão ta cắn hàm nghiến răng nói tiếp: " Năm xưa, lão tổ tông đại chiến hậu linh thú cấp chín, ta đã cảm thấy trong ánh mắt ba người họ xuất hiện thay đổi rồi. Giống như cảnh giới của từng người đã được nâng cao lên rất nhiều. Quả nhiên là sau trăm năm sự biến đổi này đã xuất hiện. Thông qua tu hành hơn trăm năm, vậy mà bọn họ đã tiến bộ thêm một tầng cao mới, đã vượt qua cả Kiếm Vương rồi!"  

             Cái gì?  

             Thượng Quan Phi Vân không khỏi sững sờ. Lão ta nhìn về phía Thượng Quan Phi Hùng, nhưng chỉ thấy khóe miệng của lão ta vẫn treo một đường vòng cung hết sức dửng dưng ở đó: "Trong ba người chúng ta, lão phu vẫn là người yếu nhất. Tư chất tự nhiên của ta vẫn ngu dốt như cũ, chẳng có gì thay đổi cả. Chỉ có điều tâm cảnh của ta đã tiến bộ hơn rất nhiều, đối với cảm ngộ của Xung Thiên Kiếm Kình, tất nhiên là ta có cách nhìn khác. Bây giờ thì ngươi phải nên biết rằng, võ đạo, võ ở trước, đạo ở phía sau. Võ cấp đạo, đó mới là điều quan trọng nhất. Tâm ngươi trì trệ, cho dù võ của ngươi có mạnh đi chăng nữa thì làm sao có thể nâng cấp kỹ thuật được đây?”  

             Chòm râu của Thượng Quan Phi Vân không khỏi run lên, lão ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng thì không ngừng chùng xuống. Bởi vì lão ta đã phát hiện ra rằng, khi đối mặt với vị đại ca mà lão ta đã từng vô cùmg xem thường này, chẳng biết từ lúc nào, lão ta đã bị tụt lại phía sau rất nhiều...  

             Kết quả là, đây là trận chiến nghiêng hẳn về một phía. Có ba chiêu vượt cấp Kiếm Vương của Mộ Dung Liệt này xuất ra, Thất Đại Kiếm Vương Kiếm Tinh cũng khó mà chống lại được, bọn họ từng bước một lùi về sau. Đến tư cách đánh một trận ngang hàng cũng chẳng có.  

             Mặc dù Kiếm Tinh Thiết Đế đang không ngừng công kích về phía trung tâm Đài Xử Hình, nhưng có ba người Đan Thanh Sinh ở đó chống đỡ, nên chỉ trong chốc lát, mấy người đó cũng chẳng thể tới chỗ này được.  

             Chỉ là ngay cả ba người Đan Thanh Sinh cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng ba người Mộ Dung Liệt kia cũng không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Trong trăm năm nay chính bọn họ đã tiến bộ hơn rất nhiều, đã sớm vượt mặt tất cả.  

eyJpdiI6IjZGQ0NUaHk1WnoxQmFEUDZ4Mm1BeUE9PSIsInZhbHVlIjoicU84ZTJTakUzbzlLSDNic2liWjJNcDhPVVwvWmg3UE1BSGVYZ3ZvdVo3bGhFNGxoNFZQTE5Ybk5xcXNUZTJGTDNKNXdnYlBxU2RcL2h1bGxKS1YzWTVvb0NnTk1PN2s3UkRWUUgyTjIxblpWQ2twckhOTFoyalp1YjQ0a1JTR0NNV0hZRW0ycHREMjVjR0dMa2tqdzdvOXlhUHlcL1BBazVsK1wvRlNVekpwXC9qc0hQUUhIMUpjdGtXRTByTW44dHI0a3I2Q2EwcnhqR3ZTVlRFS1BCVUdmcmo1N1lCalF2cTdyVHl5dHBmRjRlRmFxcW81MG54dHhEdmlWdUtUK3JtMnhYMFRWbHB4RWFJY0dnalE0N0V3VVJrTXNRbW1OK09ROThRSlNzMkpzd3MzdmlXRGc3SHVcLzRJMmxxV3Q0bjJaS1wvSkJtTkt4MVpianoyOXVFT0M0bWdoZVBZcncrK0ZDMW9UU0Jjc05wTlg2MzdVdEtJSEw1SVpORVZQclRubWNXXC81N1pCQk0xQTBBVUpuU0p5Z2M1RG1wUUpCUUQ3em1pV0p4QTYrMWxjdm1EQ1p1NTcwYXBIZE50S0JDd1ZQdWtTT1QrdzNyVFlCVDc3cU5VdTJSWElHNUJ2RUE1T3JqSHBGUlBlSE9JenJLd29KWGhQOWNKN1EwcnlkT0lpb1d0QkVaN3A5Z29DNlJiWWQ3ejFzUVJodjdRVEZWMVwvcU4wSVYzRGxvNm9BeHZUXC8wQlJzUXRBVnl0NUlNWjM3RTlrVkg1UDBhNkhSTFpBK3dtN2hQZ3JBeFB5eE1xVFhvSDNSbXI5Z3NMNHRia3A1dXZIb3hWSkNidkdVK0lnS3A3aHU1Z09rQ3FhbVJrOFRUcXludWNFZ1wvdTRJenR2cW1ESFF6eWFUdkRjRXRONVwvYUVpUGk3TGE3ckFrSVdDUThYNVoiLCJtYWMiOiJiOThkOWZiMmU5OTdhNzY2ZTE3ZjEzZGRiNzc1YmI4ZjNiOGJiMTJjNmM0MGUyNzA4MWMyMTk2MzFhNzhjMmEzIn0=
eyJpdiI6IjdlYStERm5vT2RKaXlBM3BJWmFaZkE9PSIsInZhbHVlIjoiZFhsNzh4OE44RWJLZ0szZXJPUnFjQUxQc0NLeEhuK09lcGJBNk9RQytDTDNqTUVqaWZxTzQ2a2FVbkUzZFhTeUlXNmR6NHFFenhOb0VmeUVSdU5mS0drazZDc2R5Z05IcVpLTFZIODJTajNpOHBEMXhmdlM3RXV4bkNuZU5hRnIyOVo2OW9NR2V3b1wvWU5aNjRhQ0JVSk1LanphUThhOTBzUDcyYU9HaWI0eG4rUWNidE5sTTNwXC9INkdqTkhsOVdVcmhtakI5cnE2Z1BjRlNtbUVncW41Z0tkNXVMcW9MekVNdDIxUTFqcSthcjVvVWpEdkdQZ1dZYlwvMzRsTEFSclpoNDR0WFhIU09MTUFKTDZWeVwvK1ZhdjBYRXpSNFpvUUFMeERheXQzbFF2RWNzcXNIOE5sdHhSN1FIZ1wvN2tUWGZydlwvN2hHRVkyWFBNUlpQTDdhenp5UHRkNmV2S1E2UGRIMGhmWm1jWW45aWZ0Q09uY1hJdmRXOEFLd2Y1RnVzSTBseFJEVXdNMnFFdlFBVkxZK3dYUFZvOUxIVGhkMkdMeUthdUNtOEJmRHFTUXIyZ2djbFZtb3FtQ085dkZ2QUZ3T2JQTTdVbzFXK1BrMDA2dUp1aTJWMlwvZ1N2dGZkT0V2eEZcL09nYkZrUjBYc3hQOXQxOUVJSkMrZjZZZDE3Y01jNm90TjdxNDJIWVhjOXpDbWdydnRFVk5QZGpJOUg2RnUxbkZMc3NSeHdKRXpYYmNYS1lBWHpDRFRaXC9FRythVHRZblwvd0tQSWNcL2tVMXptellnSDRBYkxnYko5YzJjcjY3T09NaE16TkdPUmRNRzIrSUtlQVUxbFZub0c0UHUyOFFXZUczeVNUQnBRUGl1Q1hFRUFKZHEwOUc0M1lmbkRvXC9iRzdrNGFMVStrcmRzR3owekdaYUl1cUxDRXhFdWxkSEFITzhHOE1Ob1BCOG9CUlB6emFcL1FyVDdrWDdsTjRPTStVR09rMEl3ZVJDVFZkR2NLWExkT1BwbTNTWXhMYzltMUJ2RjFZT0JZU2VnWmNhMzNcLzVGR25zQnRidUxtVTdLbzVKaVhGb0lhSDNLc09lVFVNSWc2TFZhNE1TejR2MlI3eXdYMFpRTlBKNEhIcjlNaEpCVTFYU2JzV3dTdHhwMlZ6QjJsUTY1ZGdGVnp4UFkzZzdESDB1bm5RaGVUU2Q0ait0VnZUXC9JcUtUb3dzQXdJMVo5Y2lQYVdxVHl0UzdjMVRMaTAzMVlZQVAwTlA1MHQxN1pyWlE4MGdaRDRQZ09pb2g2endzemhHK3VOZDJabDlxOWlGd0doQ0M1U1FHaVJHSmNjRXpScGtPOHBzRkg3S0VXVjFjUnRkWFwvdHIiLCJtYWMiOiJjYTdhZGY1OGZhMzg2OGU0NWM4NjEwY2QxZWQwYjJmOWQ1NjkzYzUyNDRlODNiYTY0YzNlODBjNzhlM2VmNDZjIn0=

             Lông mày của Bách Lí Kinh Vĩ không ngừng run rẩy, vẻ mặt hắn ta vô cùng u ám, thỉnh thoảng hắn ta lại nhìn về nơi phát ra tiếng sấm phía sau kia, đáy mắt lóe lên một tia sáng kì dị không tài nào tả nổi được, như thể đang chờ đợi điều gì đó vậy…

Ads
';
Advertisement
x