Đùng đoàng đoàng!
Từng luồng ánh sáng như Lôi Xà chạy trốn tán loạn qua các tầng mây, phát ra từng trận gầm rú trầm thấp, nghe như một con dã thú gào rú, từng luồng ánh sáng chiếu sáng một vùng trời ở phía xa xăm. Nơi đó chính là nơi bế quan của vị thần đế quốc Kiếm Tinh, Bất Bại Kiếm Tôn Bách Lí Ngự Thiên.
Mặc dù ở quảng trường Đế đô lúc này đang gào thét giết người ngập trời, nhưng những tiếng nổ mạnh đã gần như lấp đầy màng nhĩ của mọi người, khiến cho họ không thể nghe thấy được những tiếng động khác nữa. Còn ở trên Đài Xử Hình, Trác Uyên lặng lẽ đứng ở vị trí trung tâm, tuy nhiên hắn không hề nghe thấy gì cả, hắn chỉ trực tiếp đối mặt với âm thanh vang dội như sấm sét kia, giống như Bách Lí Kinh Vĩ, dường như hắn cũng đang chờ đợi điều gì đó.
Gầm!
Một tiếng rồng gầm rung trời, Đan Thanh Sinh phất tay, hàng ngàn cao thủ trước mặt lập tức hóa thành tro bụi ngay dưới một luồng năng lượng bùng nổ. Từng đợt âm thanh chói tai vang lên, Thất m Vô Ảnh Kiếm của Cầm Sắt Kiếm Vương lập tức đập tan mọi thứ trước mặt thành mảnh vụn. Tửu Kiếm Tiên thì phun ra một ngụm rượu nồng, biển lửa đầy trời lập tức biến đội quân tinh nhuệ trước mặt tan thành mây khói.
Cả ba hợp lực cùng nhau chặn đường tấn công của ngàn vạn đại quân, vẻ mặt vô cùng trang nghiêm, bọn họ biết rõ rằng Trác Uyên ở đó lười biếng, nhưng cũng không một lời phàn nàn nào. Bởi vì trong lòng bọn họ đều biết rằng vương đối phó với vương, tướng quân đối phó với tướng quân, đối thủ Ám Dạ Ma Quân đang đợi còn chưa xuất hiện!
Đùng đoàng!
Một luồng ánh sáng màu tím khẽ vụt qua, Tước Nhi dùng một chân đá tới trước mặt Bách Lý Ngự Vũ. Bách Lý Ngự Vũ vung tay lên để chặn, một tiếng va chạm khác lại vang lên, hai người lập tức tản ra sau cú va chạm, nhưng cả hai cũng đã liều hết sức bình sinh của mình rồi.
Bách Lý Ngự Vũ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương tóc tím kia một cách hung tợn, nàng ta không khỏi thở hổn hển, trong lòng thầm oán giận.
Sao mà cái tên tiểu tử thối kia lại có thể thu hút được một cao thủ quỷ dị như vậy chứ. Tuổi tác không lớn, nhưng sức mạnh đã biến thái đến mức này rồi sao? Lúc ta nghĩ đến việc đánh nhau, còn định xem xét cho tên tiểu tử đó chút thể diện, định là sẽ nương tay với nha đầu này, đối phó một chút là được rồi.
Nhưng mà bây giờ xem ra có vẻ như những phiền phức lo lắng trước đây của nàng ta thực sự là lo lắng quá nhiều rồi. Nha đầu này hung ác như vậy, nương tay kiểu gì mới được chứ? Đoán rằng nếu mà lão nương không thận trọng dù chỉ một chút thôi thì cũng sẽ bị thiệt thòi ngay lập tức.
Mẹ nó chứ, trước khi hành động, tiểu tử đó không bảo thuộc hạ của mình ra tay nhẹ nhàng với lão nương sao? Hừm, một chút cũng không quan tâm đến tình nghĩa trước kia!
"Vũ tỷ!"
Tuy rằng trong lòng đang thầm oán giận, nhưng đối diện với thiếu nữ tóc tím kia, nàng ta đã sớm nở ra một nụ cười hì hì trêu chọc, nói: "Đã lâu không gặp, thân thủ của ngươi vẫn kinh người quá nhỉ?"
Hự!
Bách Lý Ngự Vũ không nhận ra, nàng ta nhìn một cách thật chăm chú: "Ngươi là..."
"Sao, không quen biết ta sao, ngươi còn diễn qua vai mẹ ta rồi đấy!"
"Tước Nhi!"
Bách Lý Ngự Vũ không khỏi giật nảy cả người, nàng ta lập tức nhớ ra, sau lại nhìn chằm chằm vào Tước Nhi, không thể tin được nói: "Sao mà đã lớn như vậy rồi. Công phu thế nào mà lại mạnh như thế chứ? Thật sự là rất giống với cha ngươi, bất kể thế nào thì cũng trông không hề giống người chút nào!"
Thì vốn dĩ ta có phải là con người đâu!
Trong lòng nàng thầm cười trộm một cái, Tước Nhi không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười khẽ nói: "Vũ tỷ, chúng ta đã chung sống thân thiết với nhau một thời gian trước đây, hơn nữa còn chung sống vô cùng hòa hợp. Chúng ta luôn coi ngươi như người của chúng ta vậy. Bây giờ coi như Kiếm Tinh sắp xong rồi, sao ngươi không đến với chúng ta đi? Ngươi thấy thế nào?"
"Đừng nói nhảm nữa, Kiếm Tinh của chúng ta sẽ không thất bại được đâu..."
Bách Lý Ngự Vũ khẽ nhíu mày, đầu tiên nàng ta lên tiếng khiển trách một tiếng, sau đó là cau mày trong do dự, không biết nên làm thế nào mới phải. Dù gì nàng ta cũng là người của Bách Lý gia, những người khác phản bội thì không có gì đáng nói cả, nhưng đổi lại nàng ta mà phản bội, nếu không vì lý do mà quay súng bắn lại quân mình, vậy thì chắc chắn trong lòng nàng ta sẽ cảm thấy áy náy vô cùng. Tuy rằng lão tổ tông đối xử tàn nhẫn với nàng ta, nhưng chưa từng làm gì có lỗi cả, sao nàng ta có thể nói phản bội đối phương là phản bội đối phương ngay được chứ?
Trên môi Tước Nhi nở nụ cười, nàng không ý kiến gì mà chỉ xua tay nói: "Thôi vậy, nếu bây giờ ngươi không muốn tới, thế thì ta sẽ không ép ngươi nữa. Dù sao thì một khi Kiếm Tinh sụp đổ rồi, ngươi không còn nơi nào để đi, vậy chẳng phải ngươi sẽ đến chỗ của chúng ta sao?"
"Này, tiểu nha đầu, đừng tự mình mơ mộng hão huyền nữa. Kiếm Tinh bọn ta binh hùng tướng mạnh, nên kẻ bị bao vây lúc này chính là các ngươi đấy, các ngươi vẫn nên lo lắng cho mình trước đây..."
“Đó là binh hùng tướng mạnh của ngươi đó sao?” Tuy nhiên, còn chưa đợi nàng ta kịp dứt lời, Tước Nhi đã khẽ nhếch mép cười toe toét rồi chỉ ra phía sau nàng ta.
Bách Lý Ngự Vũ khẽ cau mày, nàng ta nghi ngờ quay đầu ra sau, ngay sau đó, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, hết sững sờ bất ngờ rồi lại trở nên ngây dại hoàn toàn: "Làm sao... Làm sao có thể như thế được?"
Vào lúc này, ngay trước mắt nàng ta, một đám Kiếm Vương của Bách Lý gia từng người từng người một đều đã trọng thương mà ngã xuống đất, mặt mũi bầm dập, rất khó để có thể chiến đấu trở lại được. Đám người Mộ Dung Liệt thì nhìn nhau cười mỉa mai, rồi vây họ thành một vòng, có vẻ rất thoải mái và thành thạo. Chỉ có điều trong vòng một phần tư giờ, cả hai bên đều có bảy cao thủ Kiếm Vương, nhưng người chiến thắng đã nhanh chóng được quyết định, đây gần như là một kết cục áp đảo, nghiêng hẳn về một phía.
Nhìn thấy cảnh này, Bách Lý Ngự Vũ lập tức trợn tròn hai mắt, tại sao trình độ của cao thủ Thiên Ma Điện lại mạnh như vậy được chứ?
"Ài, Vũ tỷ à, ta nói thật cho ngươi biết nhé. Trong hơn một trăm năm qua, ngoài ta, Tam ca và hai vị Pháp Vương thay cha ta xử lý chuyện ra, thì ba lão già còn lại chỉ có đi theo cha ta để bế quan cảm ngộ thôi. Về cơ bản là không hề màng đến thế tục."
Tước Nhi nghiêng đầu, cười khúc khích nói tiếp: "Ngươi thử nghĩ xem, bốn người này là ai hả? Mỗi ngày đều cùng nhau, rồi không ngừng nghiên cứu về kiến thức kiếm đạo, còn có cha ta hướng dẫn nữa, vậy không phải thực lực sẽ dần dà thăng tiến sao? Bây giờ sức mạnh của họ đã mạnh hơn rất nhiều so với Kiếm Vương bình thường rồi. Lúc đầu ta chọn ngươi làm đối thủ là vì sợ ba lão già kia lỡ tay sẽ làm ngươi bị thương. Ta đã hạ thấp tiêu chuẩn mà nương tay với ngươi rất nhiều rồi. Đủ tâm ý rồi đấy. ha ha ha... "
Khuôn mặt Bách Lý Ngự Vũ không khỏi co giật, nàng ta nhìn Tước Nhi mà ngây ngẩn cả người: "Ngươi nương tay... với ta sao?"
"Đương nhiên, nếu không thì bây giờ ngươi còn có thể nguyên vẹn mà đứng ở đây được chắc?"
"Hự... Được rồi!"
Mồ hôi trong người Bách Lý Ngự Vũ tuôn ra như thác nước. Nàng ta không nói nên lời, chỉ liên tục cười khổ, chỉ trong phút chốc nàng ta cảm thấy mình già đi rất nhiều. Đây thực sự chính là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, giết chết sóng trước ngay trên bờ cát.
Nàng ta không thể ngờ được rằng một cô nương nhỏ nhắn trắng hồng, tinh xảo như chạm khắc đã vượt qua chính mình chỉ trong nháy mắt, không những thế còn nương tay với nàng ta nữa. Hự...
Mặt khác, khi chứng kiến tất cả những điều này, Hoàng Đế Bách Lý Kinh Thế cũng choáng váng đến mức chết đứng người, cả người lão ta khẽ run rẩy, sau đó lập tức ngồi phịch xuống ngai vàng.
Xong rồi, mọi thứ đã kết thúc cả rồi, ngay cả cao thủ Kiếm Vương cũng...
Bách Lý Kinh Vĩ lạnh lùng nhìn lại, hắn ta khẽ siết chặt hai tay thành nắm đấm, vẫn mạnh mẽ đứng vững một chỗ, giống như đang chờ đợi điều gì đó, trong mắt không có ý định thừa nhận thất bại.
Đoàng!
Thuận theo tiếng nổ lớn cuối cùng, cơ thể của Thượng Quan Phi Vân nặng nề rơi xuống chỗ của mấy người Kiếm Vương Kiếm Tinh. Đám người Thượng Quan Phi Hùng, Mộ Dung Liệt chậm rãi đi về phía trước, lạnh lùng nhìn họ rồi nhanh chóng bao vây lấy bọn họ.
u Dương Trường Thanh khẽ mỉm cười, hắn ta chỉ vào Bách Lý Cảnh Thiên nói: "Sao nào, hôm nay rốt cuộc ngươi đã biết cái gì gọi là quân tử báo thù, trăm năm cũng không muộn chưa, Độc Tí Kiếm Vương?"
“Muốn giết thì giết, đừng nói nhảm nữa!” Bách Lý Cảnh Thiên khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng nói.
u Dương Trường Thanh hơi bĩu môi, hắn ta liên tục cười giễu cợt. Thượng Quan Phi Hùng nhìn chăm chú vào Thượng Quan Phi Vân, sau đó nghiêm túc nói: "Phi Vân, ngươi đã phản bội gia tộc. Lão phu thân là tộc trưởng, có trách nhiệm đưa ngươi trở về để nhận sự trừng phạt!"
“Được làm vua thua làm giặc, không có gì để nói!” Thượng Quan Phi Vân thở ra một hơi thật dài, lão ta nhắm nghiền mắt lại, không cam lòng mà siết chặt tay, trên khuôn mặt bê bết máu tràn đầy vẻ cô độc.
Thượng Quan Phi Hùng khẽ gật đầu, chắp tay nói với đám người còn lại: “Mọi người, hãy giao Thượng Quan Phi Vân cho lão phu xử lý, những người còn lại sẽ bị coi là tù binh của Thiên Ma Điện, tùy ý các vị xử lý!"
Đám đông khẽ gật đầu, mọi người đều không ý kiến gì.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người chuẩn bị ra tay và trói chặt những bại tướng thì một tiếng sấm rền vang từ nơi xa xa bất ngờ vang lên.
Ngay sau đó họ lập tức nhìn thấy một tia sáng màu tím lóe lên, một cỗ khí thế mãnh liệt không gì có thể so sánh nổi, đột nhiên quát lớn đến mức rung trời rồi nhanh chóng lão về phía bọn họ mà gào thét chém giết!
"Chuyện này... Chuyện này..." Thân thể mọi người không khỏi run lên. Cảm giác cỗ áp chế quen thuộc này khiến cho tất cả mọi người đều tái mặt vì kinh ngạc.
Đôi mắt của Bách Lý Kinh Vĩ sáng lên, cuối cùng hắn ta bật cười: "Ha ha ha... Cuối cùng cũng tới rồi. Thần hộ mệnh Kiếm Tinh của ta. Trác Uyên, Thiên Ma Điện, các người xong rồi!"
Hú!
Tia sáng màu tím xẹt qua, Lôi Long bay vút lên trời cao, giống như yêu tinh chuyển thế, theo sau vầng sáng màu tím chói mắt, từ xa bay nhanh tới, cả bầu trời dần biến thành một biển sấm sét. Uy lực đáng sợ như muốn nuốt chửng cả bầu trời đang hướng về phía đám đông ngùn ngụt, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
"Bất Bại Kiếm Tôn, Bách Lý Ngự Thiên... Lão già này vẫn còn sống sao?"
"Lão tổ tông!"
Con ngươi của đám người Mộ Dung Liệt không khỏi co rút kịch liệt, họ lập tức hét lớn, đám người Bách Lí Ngự Vân không kìm được vui mừng khôn xiết, liên tiếp hét lớn, trong lòng họ lại gợi lên niềm tin chiến thắng.
Chỉ cần có lão tổ tông ở đây, Kiếm Tinh sẽ không bao giờ sụp đổ!
Đám người Đan Thanh Sinh đang chặn sự bao vây, tấn công của đại quân Kiếm Tinh, cũng đột ngột ngừng lại, sau đó nghiêm nghị mà chăm chú nhìn về nơi có ánh sáng màu tím bay tới, trong lòng bỗng chốc chùng xuống đáy vực.
Đã trăm năm rồi, Bất Bại Kiếm Tôn vẫn luôn không lộ mặt, tưởng rằng đã sớm về cõi Phật, nhưng lão ta không ngờ rằng thế mà lão tổ tông vẫn còn sống. Bây giờ thì phiền phức rồi, nhưng mà...
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đan Thanh Sinh và những người khác lại nhìn chăm chú vào Trác Uyên, trong mắt lập tức hiện lên tia hy vọng.
Sầm!
Mộ Dung Liệt giậm mạnh chân xuống đất một cái, không thèm đếm xỉa tới chuyện gì nữa, hắn ta lập tức chạy về phía ánh sáng màu tím đang bay tới kia, trong mắt lóe lên một ý chí chiến đấu vô cùng mạnh mẽ: "Bất Bại Kiếm Tôn số một thiên hạ, trăm năm đã trôi qua rồi. Năm xưa là bại tướng dưới tay ngươi, nay lại thách đấu một lần nữa!"
"Chúng ta cũng vậy!"
Không có một chút do dự nào, tất cả mọi người đều mặc kệ những Kiếm Vương bị trọng thương kia, lần lượt đi theo bóng dáng của Mộ Dung Liệt, bay về phía ánh sáng màu tím đang bay tới kia, trong mắt họ tràn ngập ý chí chiến đấu, giống như ánh mặt trời chói rọi vậy, chói mắt đến mức khiến cho người ta không mở nổi mắt. Ngay đến cả Tước Nhi, Bách Lý Ngự Vũ, không ai là đứng lên ngăn lại cả, vì tất cả đều hành động theo Mộ Dung Liệt.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người, bao gồm cả những Kiếm Vương kia không khỏi sợ đến run người. Họ đi cùng nhau vì ý thức của bản thân, nhưng liệu cả bảy người hợp sức có thể đánh bại được lão tổ tông không đây?
Không, trong mắt họ không có trận chiến nào có thể chắc chắn phần thắng. Đó chỉ là một trận chiến mà thôi. Nhưng một trận chiến không thắng thì chiến đấu có ích lợi gì nữa chứ?
Chỉ trong phút chốc, những vị Kiếm Vương đều sững sờ mà nhìn bảy hình bóng kia, nhưng dường như bọn họ cũng hiểu ra được gì đó, một quyền năng đầy bí ẩn…
Roẹt!
Sấm sét nổ tung, xuyên qua bảy bóng người, sương mù máu kèm theo mùi tanh tràn ngập xung quanh. Ngay sau đó, họ lại nghe thấy bảy âm thanh bị bóp nghẹt, đám người Mộ Dung Liệt đều phun ra một ngụm máu đỏ, vẻ mặt tái nhợt, sau lại ngã vào trong vũng máu, không đứng dậy nổi nữa…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất