Vù vù vù...
Ngoại trừ từng cơn gió rít thổi bay những sợi tóc tóc bạc phơ của lão nhân ra thì chính là sự yên tĩnh như cõi chết. Toàn bộ quảng trường Kiếm Tinh ngưng hẳn tiếng la hét chém giết. Không chỉ những tướng sĩ của Kiếm Tinh ngừng tấn công, mà ngay cả mấy người Đan Thanh Sinh và ba Kiếm Vương khác cũng đột nhiên dừng động tác trên tay của họ lại.
Tất cả mọi người đều nhìn thẳng về phía lão nhân trên đấu trường, thân hình cường tráng của lão ta đứng đó như một thanh Kình Thiên Thần Kiếm, yên lặng đứng ở đó, sức mạnh lộ rõ ra, không ai có thể bì nổi, hoàn toàn gây ra nỗi sợ hãi cho người khác.
Chỉ là một hơi thở, chỉ là công phu trong chốc lát, vậy mà lão ta đã đánh bại các vị Kiếm Vương Kiếm Tinh của Pháp Vương Thiên Ma Điện và Nhật Nguyệt Song Sử, khiến cho họ bị thương nặng, ngã xuống đất chỉ trong nháy mắt.
Đây... là sức lực mạnh nhất thiên hạ, sức mạnh của Bất Bại Kiếm Tôn và là bằng chứng cho thấy đế quốc Kiếm Tinh của bọn họ sẽ không bao giờ sụp đổ!
Trong lòng tất cả các tướng sĩ của Kiếm Tinh nghĩ như vậy, bọn họ lập tức quay sang nhìn bóng dáng của lão nhân kia, tất cả đều tràn ngập kính nể. Mà những đệ tử còn lại của Tứ Châu và Thiên Ma Điện, nhìn lão quái vật đáng sợ giống hệt như yêu quái kia, không khỏi rên rỉ thở dài, trong lòng họ đều chùng xuống. Lăng Vân Thiên càng thêm hối hận, lúc đầu thật sự bị mỡ lợn làm cho mù mắt rồi sao, tại sao lại không giết chết lão quái vật này chứ?
Để lão ta sống đến bây giờ, đúng thật sự là một rắc rối lớn!
Ha ha ha...
Một tiếng cười lớn vang vọng cả bầu trời, Bách Lí Kinh Vĩ đột ngột bước lên trước, nhìn Trác Uyên, ánh mắt hắn ta tràn đầy tự mãn: "Trác quản gia, ngươi đã tính sai rồi, lão tổ tông trăm năm không lộ mặt, hoàn toàn không phải do đã chết. Chỉ cần lão nhân gia vẫn ở đây, vậy thì Kiếm Tinh của chúng ta sẽ không sụp đổ. Người chết ở đây vào ngày hôm nay sẽ là ngươi, còn lại những người nổi dậy trong Tứ Châu cũng sẽ đi theo ngươi xuống suối vàng. Kế hoạch thế kỷ của ngươi đã trở thành dã tràng xe cát rồi!"
Hú hú hú!
Lời hắn ta vừa mới dứt, những tướng sĩ Kiếm Tinh đó cũng đồng loạt gầm thét giữa bầu trời, một trận hưng phấn không thể giải thích được lập tức vang lên. Biểu tượng sức mạnh lớn nhất của Kiếm Tinh không phải là Thập Kiếm Vương, mà là Thần của Kiếm Tinh, Bất Bại Kiếm Tôn, lão tổ tông của bọn họ. Chỉ cần lão tổ tông không sao, cho dù Thập Kiếm Vương có chết thì cũng không thành vấn đề, tinh thần chiến đấu của bọn họ vẫn là bất diệt!
Lông mày Bách Lý Ngự Vũ khẽ run, nàng ta nhìn Trác Uyên với vẻ lo lắng, hai tay căng thẳng siết chặt lại với nhau.
Tuy rằng nàng ta không biết hồi đó làm sao mà hắn có thể thoát khỏi tay của lão tổ tông, nhưng bây giờ khi đối mặt với uy thế của lão tổ tông, bảy đại cao thủ dưới tay hắn đã bị quét sạch, hắn phải đối phó như thế nào mới được đây?
Không để ý đến ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa lo lắng, vừa vui mừng hay khinh thường của những người xung quanh, Trác Uyên lặng lẽ đứng trên Đài Xử Hình, suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng di chuyển.
Hắn nhẹ nhàng bước về phía trước và đi về phía Bất Bại Kiếm Tôn, dáng vẻ trông vô cùng tao nhã và lãnh đạm.
"Bách Lý Thừa Tướng, lúc nãy đáng lẽ ra ta phải nói với ngươi rằng kế hoạch của ta trong một trăm năm qua nói chung là kiểm soát tốc độ ra tay của ngươi. Nhưng tại sao lại muốn kiểm soát nó nhỉ? Ha ha, tất nhiên là đợi cho tới khi ta sẵn sàng, thì mới có thể bắt đầu trận chiến cuối cùng dược!"
Khóe miệng hắn khẽ cong lên, để lộ ra một nụ cười tà ác, trong tay Trác Uyên lóe lên một tia sáng đen ngòm, một thanh trường kiếm màu đen như mực có viền bốn màu đột ngột xuất hiện trong tay hắn, hắn giậm chân một cái, lập tức xông tới Bách Lý Ngự Thiên.
"Bảo vệ họ!"
"Được!"
Biết được ý của hắn, ba người chỗ Đan Thanh Sinh cũng lao đến trước mặt những kẻ trọng phạm đó, toàn thân họ tràn đầy khí thế, chuẩn bị sẵn sàng bảo vệ.
Đinh!
Cũng như vậy, Bách Lý Ngự Thiên không nói hai lời, lão ta lập tức rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, đối mặt với đòn tấn công của Trác Uyên. Ngay lập tức, lão ta xuất ra Phách Thiên Thần Kiếm có âm thanh vang dội như sấm sét ra chém. Giẫm chân mạnh một cái đã lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu tím, hung hăng mà lao thẳng về phía Trác Uyên.
Chỉ trong phút chốc, luồng ánh sáng đen và luồng ánh sáng tím giao nhau, gần như mọi người chưa kịp phản ứng thì hai thanh Thần Kiếm một đen một tím đã chém vào nhau một cách vô cùng mãnh liệt.
Đoàng!
Một làn sóng xung kích mạnh mẽ bỗng chốc khuếch tán từ cuộc chiến giữa hai người lan ra mọi hướng xung quanh, sức ép mạnh mẽ khiến trời đất rung chuyển, ngay lập tức cuốn theo gió và cát lên trên không.
Hai người Bách Lí Kinh Vĩ và hoàng đế thấy thế, cả hai vội vàng gục xuống đất, vùi đầu sâu xuống đất, để gió mạnh xẹt qua phía sau, nhưng trên thân thể vẫn đau rát vô cùng. Về phần những tướng sĩ Kiếm Tinh, khi đối mặt sức mạnh này, bọn họ lập tức nổ tung hóa thành sương máu và tan biến giữa trời và đất.
Hàng nghìn, hàng chục nghìn, hay hàng trăm nghìn cao thủ, gần như tất cả đều tan nát thành tro chỉ trong nháy mắt. Người ta cho rằng ngay cả trước khi chết, họ cũng không biết mình đã chết như thế nào.
Dư âm của trận chiến quét qua ngàn dặm, toàn bộ Đế đô biến thành đống đất vàng đổ nát chỉ trong phút chốc!
Đợi cho đến khi mọi thứ yên ổn trở lại, hai người Bách Lí Kinh Vĩ mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khi họ nhìn về phía trước thì nơi đó đã là một con dốc đất vàng cao, sa mạc không biên giới, không còn hình ảnh tươi tốt sum suê của Đế đô trước đây nữa. Ngay cả những người đã may mắn trốn thoát và sống sót, khi chứng kiến tất cả những điều này, ánh mắt của họ tràn đầy kinh hãi, tim họ đập rất nhanh và trong lòng vô cùng sợ hãi. Sau lưng họ, từ sớm đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Mẹ nó, đây là loại sức mạnh gì mà có thể san bằng Đế đô một cách nhanh chóng thế này?
Tất cả mọi người nhìn đến đây đều vô cùng sợ hãi, chỉ có Bách Lí Kinh Vĩ là người duy nhất, thâm trầm suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên cười ra tiếng, hắn ta nói: "Ha ha ha... Nhìn thấy chưa. Đây chính là sức mạnh lão tổ tông của Kiếm Tinh. Trác Uyên, cho dù ngươi đã dốc hết lòng mưu kế, nhưng đối mặt với sức mạnh và uy lực của lão tổ tông, ngươi vẫn chỉ là con kiến, là hạng không chịu nổi một đòn mà thôi!"
Nghe thấy những lời này, những tướng sĩ của Kiếm Tinh vốn tràn đầy sợ hãi trước đó đột nhiên lộ ra vẻ phấn khích.
Đúng vậy, đây chính là Nhất Kiếm Thần Uy, chỉ với một kiếm này đã trực tiếp tiễn đối thủ xuống địa ngục, chúng ta... Thắng rồi!
Bách Lý Ngự Vũ bò lên từ dưới đất. Khi nghe thấy tiếng rêu rao của Bách Lí Kinh Vĩ, nàng ta không khỏi ngạc nhiên. Nàng ta quan sát khắp xung quanh, cả khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng. Trái tim lo lắng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tên xấu xa đó, không phải thực sự đã bị một nhát kiếm của lão tổ tông giải quyết luôn rồi chứ, mặc dù với sức mạnh của lão tổ tông thì quả thực là có thể, nhưng mà...
Nghĩ đến đây, Bách Lý Ngự Vũ càng thêm lo lắng hơn!
"Bách Lý Thừa Tướng, ngươi cũng vui vẻ quá sớm rồi đấy!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một tiếng cười chế giễu bỗng chốc vang lên.
Bách Lí Kinh Vĩ nhíu mày nhìn theo giọng nói, hắn ta thấy trong bãi cát dài màu vàng, người ở trên bục cao đó không hề bị tổn thương chút nào, hoàn toàn bình yên vô sự.
Chỉ thấy ba người trước đài kia có phần tái nhợt, thân thể khẽ run lên, sau lại phun ra một ngụm máu đỏ, nhưng đó là mấy người Đan Thanh Sinh ba vị Kiếm Vương.
Vừa rồi Trác Uyên yêu cầu bọn họ bảo vệ, ý tức là che chắn tàn dư tấn công cho những người trên Đài Xử Hình, bọn họ đã làm được, nhưng đồng thời cũng bị trọng thương.
Khóe miệng Đan Thanh Sinh khẽ nở một nụ cười khổ: "Quả nhiên là sức mạnh của thanh kiếm Bất Bại Kiếm Tôn, chỉ riêng ảnh hưởng còn lại thôi cũng có thể khiến cho đám chúng ta bị thương nặng, nếu như ta trực tiếp đón trọn lấy sức mạnh từ thanh kiếm này, có lẽ chúng ta sẽ bị hồn bay phách tán ngay lập tức. Lão quái vật này, thật sự vô cùng đáng sợ!"
“Đúng vậy!” Hai người kia nghe thấy vậy thì không khỏi gật đầu tán thành.
Bách Lí Kinh Vĩ nhìn thấy thế thì không nhịn được cười, hắn ta đắc ý nói: "Đó là điều đương nhiên. Sức mạnh của lão tổ tông, thiên hạ không ai có thể chống lại được. Lẽ nào ngươi cho rằng, tên Trác Uyên đó có thể sống sau nhát kiếm của lão tổ tông sao? Hừ hừ, thật đúng là một trò đùa mà!"
"Không phải là vẫn còn mạng sống, mà là còn cơ hội chiến thắng!"
Hai mắt Đan Thanh Sinh lấp lánh, lão ta lau vết máu đỏ tươi trên khóe miệng một cách yếu ớt, sau đó để lộ ra một nụ cười hy vọng: "Bách Lí Thừa Tướng, lẽ nào ngươi không cảm thấy kì lạ sao, chúng ta đã nguyện trung thành với Kiếm Tinh trăm năm nay, khi sư diệt tổ, phản bội sư môn, để người trong thiên hạ đâm vào cả xương sống, tất cả mọi thứ đều đã làm. Tại sao chúng ta lại phản bội đế quốc vào lúc này chứ?"
Bách Lí Kinh Vĩ co giật mí mắt, hắn ta nhìn chằm chằm vào bọn họ mà không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Khóe miệng Đan Thanh Sinh khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ phấn khích mà quát lớn: "Bởi vì chúng ta đã nhìn thấy hy vọng, hy vọng đánh bại Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất thiên hạ. Người đó... chính là Trác Uyên!"
Những lời này vừa nói ra, hai người kia đồng loạt gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
Cơ thể Bách Lí Kinh Vĩ kịch liệt run rẩy, mặt hắn ta biến sắc, sau đó quay ngoắt đầu nhìn về nơi mà hai người bọn họ vừa đánh nhau.
Phù!
Một cơn gió thổi qua, thổi bay cát vàng trên bầu trời, nhưng ngay lập tức lộ ra hai bóng người bên trong, cùng với hai thanh Thần Kiếm, va chạm vào nhau, giằng co không ngừng.
Bách Lý Ngự Thiên càng già càng dẻo dai, tay cầm Phách Thiên Kiếm, râu tóc tung bay trong gió, trông vô cùng hoang dại. Trác Uyên thì mặc y phục màu trắng, khóe miệng hơi nhếch lên, thanh Ma kiếm màu đen trên tay liên tục phát ra từng luồng ánh sáng kỳ lạ. Một đen và một trắng, như bổ sung cho nhau, cả hai đều toát ra vẻ khó mà lường trước được. Hai thanh Thần Kiếm cũng cọ xát vào nhau rồi phát ra âm thanh leng keng chói tai, tia lửa bắn ra nhưng không ai chịu nhường ai cả.
Dưới lưỡi kiếm của hai người, họ có sức lực ngang hàng nhau!
"Làm sao có thể như thế được, thế mà hắn thật sự đã chặn được Nhất Kiếm Thần Uy của lão tổ tông sao?"
Con ngươi Bách Lý Kinh Vĩ không khỏi kịch liệt co rút lại, hắn ta không kìm nổi mà lớn tiếng nói, trên mặt đầy vẻ không thể tin được, hắn ta điên cuồng lắc đầu, dường như hắn ta không thể chấp nhận được hiện thực này một chút nào: "Không thể nào, không ai có thể ngăn được Nhất Kiếm của lão tổ tông, không ai... "
Những người còn lại nhìn thấy thì không khỏi tái mặt vì kinh ngạc, trong đó còn có vài vị tướng sĩ Kiếm Vương và Kiếm Tinh, chỉ có đám người Đan Thanh Sinh, trên khóe miệng khẽ vẽ nên một đường vòng cung vui vẻ, sau đó nhẹ gật đầu một cái.
Bọn ta luôn biết rằng tên tiểu tử đó là kẻ hủy diệt của Bất Bại Kiếm Tôn. Bọn ta đã biết điều đó kể từ thời điểm chiến đấu với hắn. Lúc đó chúng ta đã rõ điều này rồi.
Nếu Kiếm Tinh có sụp đổ, chắc chắn phải bị tiêu diệt trong tay tên tiểu tử này!
"Trác Uyên, đánh bại lão ta và leo lên đỉnh của năm châu nào!"
Lỗ tai Trác Uyên khẽ nhúc nhích, hắn nghe thấy tiếng hò hét cũng không đáp lại, nhưng khóe miệng đã nhếch lên thành một đường vòng cung vô cùng rõ ràng.
Điều đó... là đương nhiên!
Két két két...
Cánh tay kỳ lân phát ra ánh sáng đỏ rực chói mắt. Khi Trác Uyên sử dụng sức mạnh kỳ lân, lưỡi kiếm bị dính vào nhau cuối cùng cũng dịch chuyển. Trường kiếm màu đen với uy lực áp đảo không ngừng ép tới, khiến cho trường kiếm màu tím kia liên tục lui về phía sau. Bất Bại Kiếm Tôn cũng đang nắm chặt Phách Thiên Kiếm trong tay, cả người từng bước bị đẩy lùi về phía sau, tuy rằng trên cánh tay lộ ra gân xanh, đã dùng hết sức lực, nhưng vẫn khó có thể thay đổi được xu thế bị trấn áp.
Chỉ có thể cắn chặt răng, và âm thầm chịu đựng, còn đôi mắt thì lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trác Uyên không rời, ý chí chiến đấu cũng mỗi lúc một mãnh liệt, lửa cháy ngập trời, trong đó còn có một tia kích động.
Trong tâm lão ta nở nụ cười, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi cười đắc ý, vui vẻ mà hét lớn: "Trác Uyên!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất