Bịch!  

             Bách Lý Ngự Thiên đập mạnh một cái, lão ta đột nhiên gầm lên, khí thế khắp người lập tức sôi sục, cánh tay phải của Trác Uyên cũng đỏ rực lên, hắn vung mạnh một kiếm, hai người đều bị lực lượng cực lớn đó ép cho lui về phía sau, rồi bị trượt trên mặt đất một khoảng.  

             Trác Uyên trượt hai mươi bước, Bách Lý Ngự Thiên thì cũng trượt hai mươi bước rồi mới dừng lại, cả hai đối mặt với nhau ở một khoảng cách khá xa, nhưng lại ngang tài ngang sức.  

             Mọi người chứng kiến tất cả đều trở nên sững sờ, đặc biệt là Bách Lý Kinh Vĩ, hắn ta càng lắc đầu khó tin, nói: "Sao có thể được, sao hắn có thể đối kiếm với lão tổ tông được, đã vậy hắn còn không bị yếu thế sao? Sao hắn có thể sở hữu trong mình sức mạnh như vậy chứ?"  

             "Kinh Vĩ, nhìn kìa!"  

             Tuy nhiên, đúng vào lúc này, Bách Lý Kinh Thế vội vàng vỗ vai hắn ta, sau đó chỉ lên trời rồi hét lên.  

             Nhìn theo hướng tay mà Bách Lý Kinh Thế chỉ, khẽ rùng mình một cái, Bách Lí Kinh Vĩ lập tức sững sờ. Khi những người còn lại nhìn thấy, bọn họ cũng không khỏi run rẩy, trong lòng kinh ngạc vô cùng.  

             Ngay cả những cao thủ kiếm vương như Bách Lý Ngự Vũ và Đan Thanh Sinh cũng cảm thấy như đang ở trong mơ khi nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này. Bởi vì trong thực tế, làm sao có thể xảy ra chuyện khó tin như vậy dược?  

             Chỉ thấy ngay vào lúc này, toàn bộ bầu trời lập tức bị chia thành hai nửa, liên tục bị nứt ra, trông giống như một cây cầu hình vòm bị gãy nứt ra từ giữa. Một con chim bay ngang qua nơi đó, nó hoàn toàn không biết nên bay qua thế nào mới phải, chỉ là khi nó miễn cưỡng bay qua, chính ngay chỗ vết nứt đó, roẹt một tiếng, bỗng chốc đầu mình của nó lại mỗi thứ một nơi, lập tức bị vết nứt đó chém đứt chết tại chỗ.  

             Cả bầu trời này, vậy mà lại bị nứt thành hai nửa như thế.  

             Làm sao có thể được chứ?  

             Nhưng lúc nhìn lại vị trí bị nứt, chính xác là ở chỗ ban nãy hai người vừa tách ra. Khi nãy hai người đã vô cùng liều mạng, vậy mà kết quả lại chẳng thể phân thắng bại được, kiếm khí thì bay thẳng lên trời cao, chỉ trong chốc lát đã cắt đôi bầu trời ra làm đôi!  

             Nghĩ đến đây, mọi người càng thêm sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ. Kiếm đạo của hai người họ đã tu luyện đến cảnh giới kinh người nào rồi mà lại có thể cắt đôi bầu trời như thế chứ?  

             Không khỏi nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt hốt hoảng của mọi người dán chặt lên hai người bọn họ, trên đầu không ngừng rịn ra từng lớp mồ hôi lạnh.  

             Đây... còn là người sao?  

             Không hề quan tâm đến những ánh mắt kỳ quái của mọi người, Bách Lý Ngự Thiên im lặng một hồi lâu, nhưng ngay sau đó lão ta đột nhiên cười rộ lên, rồi hùng hồn nói: "Ha ha ha... các ngươi có thể sống sót mà đứng vững ngay trước mặt lão phu, quả thật không tồi chút nào. Thỏa ước của trăm năm trước, chúng ta hãy kết thúc nó trong ngay hôm nay đi!"  

             "Người chiến thắng sẽ trở về Thiên Ma Sơn, sẽ từng bước đi lên vị trí cao hơn, kẻ thua thì phải trở thành đá lót đường cho người thắng, mãi mãi chôn vùi ở nơi này!"  

             Vù!  

             Trác Uyên vung kiếm một cái, vẻ mặt nghiêm túc, hắn lạnh lùng nói: "Ta đến đây chính là vì điều này, với thân phận là tối cường giả Phàm Giai, ta muốn trở về nơi đó, để khiêu chiến với những cường giả cao cấp hơn!"  

             Bách Lý Ngự Thiên khẽ mỉm cười, lão ta không úp úp mở mở nữa, cũng vung trường kiếm lên không trung, rồi lớn tiếng quát: "Được rồi, nhưng mà người có thể đến được đó, suy cho cùng vẫn là lão phu, ngươi vãn nên ngoan ngoãn trở thành phân bón trong trận chiến cuối cùng của lão phu đi, lão phu… thắng chắc rồi!"  

             Lời này vừa thốt ra xong, Bách Lý Ngự Thiên lập tức bật cười, trên mặt tràn đầy ý chí chiến đấu. Trác Uyên cũng ngẩng mặt lên trời cười lớn, chẳng nề hà gì, khí thế trên người hắn cũng cuồn cuộn mà tuôn trào ra khắp người.  

             Chứng kiến hết thảy cảnh tượng trước mắt, những kiếm tinh kiếm vương kia cảm thấy có chút choáng váng, lúc này bọn họ mới nghĩ lại những lời mà Mộ Dung Liệt vừa nói, dường như đã hiểu ra được đôi chút.  

             Lão tổ tông hiện thân trong trận chiến này, không phải vì Đế Quốc Kiếm Tinh, mà là vì một lời khiêu chiến oanh liệt cùng với Trác Uyên. Còn Trác Uyên, hắn khổ tâm bày mưu, trong lòng ủ mưu muốn diệt sạch Kiếm Tinh, rồi thống nhất năm châu, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của lão tổ tông, hắn cũng gạt đi mọi sống chết của Kiếm Tinh sang một bên, chỉ đơn thuần là đặt hết mọi tâm tư lên trận chiến này mà không hề quan tâm đến mấy chuyện ngoài kia nữa.  

             Đây chính là cảnh giới của cường giả, không bị phàm tục quấy nhiễu!  

             Qua một lúc lâu sau, dường như mọi người cũng đã hiểu ra được đôi chút, chẳng trách Mộ Dung Liệt lại nói bọn họ không ai giống lão tổ tông cả. Quả nhiên là như thế, bọn họ… thật sự không giống lão tổ tông chút nào...  

             Vù!  

             Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, chiếc lá vốn đã không toàn vẹn tung bay trong gió chậm rãi mà lướt qua hai người, đợi khi chiếc lá rơi xuống đất, cả hai mới bắt đầu ra tay.  

             Chỉ có điều lần này, cả hai không gây ra tiếng động nào quá lớn, mà lại giống hệt như hai bóng ma, thoắt ẩn thoắt hiện, sau lại đột ngột mà lao thẳng về phía đối phương. Giữa trời và đất, dường như luồng không khí thâm trầm này đang ập thẳng vào mặt của tất cả mọi người có mặt tại đây, làm gợi lên một cảm giác hết sức kỳ lạ.  

             "Đây là cảnh giới thiên nhân hợp nhất mà, tiểu tử đó đã đạt đến được cảnh giới đó rồi sao!"  

             Con ngươi không khỏi co rút lại, Bách Lý Ngự Vân vội kêu lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc. Ban đầu khi Bất Bại Kiếm tôn giết chết linh thú cấp chín cũng giống hệt như thế, lão ta vẫn nhớ rõ mồn một.  

             Ban đầu lão ta còn tưởng rằng cả năm châu cũng chỉ có mỗi lão tổ tông của bọn họ là mới có thể đạt đến cảnh giới như vậy. Nhưng lão ta không ngờ rằng sau trăm năm, Trác Uyên lại thấu hiểu được cảnh giới này, điều này không khỏi khiến cho lão ta cảm thấy bất ngờ vô cùng.  

             Tiểu tử này... thật đúng là kỳ tài, e rằng ngay cả lão tổ tông cũng không thể bì được...  

             Keng keng keng!  

             Hai luồng thần kiếm lại giao chiến với nhau, hai bóng dáng dao động không ngừng. Mọi người chỉ thấy hai người bọn họ lúc thì bay sang đông, lúc thì vụt sang tây, lúc thì bên trên lúc lại dưới đất, nhưng không hề nhìn thấy hai người bọn họ ra tay. Chỉ có những tiếng động nhỏ khẽ vang lên bên tai. Một lát sau, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, cả bầu trời lại lần nữa bị xé nát, giữa khoảng trống biến thành từng mảng không gian mờ ảo.  

             Mọi người hoàn toàn bị cảnh tượng kỳ lạ trước mắt làm cho ngơ ngác. Cảnh giới của hai người họ đã vượt qua tất cả những người đang có mặt tại đây, bao gồm cả các cao thủ kiếm vương, tất cả đều không thể nào vượt qua được hai người bọn họ. Ngay cả lúc người ta ra tay mà bọn họ còn không thể nhìn được thì sao giao có thể giao chiến được đây?  

             Lúc này, dường như mọi người đều nhận ra khoảng cách giữa Kiếm Vương và Bất Bại Kiếm Tôn không chỉ mỗi ở thực lực, mà còn cả ở cảnh giới. Ở hai phương diện này, chỉ có Trác Uyên mới có tư cách để so sánh với Bất Bại Kiếm Tôn!  

             Keng keng keng...  

             Tiếng hai người giao chiến với nhau vẫn không ngừng vang lên, nhưng mấy người ở đây lại không tài nào có thể nhìn ra được chính xác bóng dáng của hai người là ở đâu, chỉ có âm thanh kim loại va chạm cực lớn và mạnh mẽ, bầu trời thì không ngừng nứt ra làm đôi, như thể sắp sụp đổ rồi vậy.  

             Điều này không khỏi khiến cho trong lòng mọi người càng thêm lo lắng hơn, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Tuy rằng cảnh tượng trước mắt trông không giống như hai người đang đọ sức mạnh, nhưng dư âm lan ra vô cùng mạnh mẽ, nên cuộc tranh đấu cảnh giới này kinh khủng đến mức đã vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, bởi vì ngươi không hề hay biết hai người bọn họ đánh nhau ở đâu, đương nhiên cũng không biết khi nào thì nguy hiểm sẽ ập đến.  

             Ngay cả những cao thủ trong hàng ngũ Kiếm Vương, cũng sẽ vô duyên vô cớ mà bị vạ lây, rồi rơi vào cảnh đầu một nơi người một nẻo!  

             Xoẹt!  

             Tiếng quần áo xé vụn vang lên, Đan Thanh Sinh và những người khác khẽ liếc nhìn nhìn nhau, sau đó thầm đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, không cần quay đầu lại cũng hiểu được, hẳn là không gian lại bị xé rách, bầu trời lại chia năm xẻ bảy, những người bị vạ lây thì ngay đến cả cơ hội để khóc than còn chẳng có.  

             Bây giờ hai người bọn họ đều thuận theo thiên đạo mà giao tranh với nhau, những kẻ có cảnh giới thấp căn bản không thể nào nhìn ra được bọn họ đang ở đâu, làm gì, giống hệt như người vô hình vậy.  

             Lúc này, các kiếm vương chỉ có thể âm thầm cầu nguyện rằng hai người đừng đánh trúng bọn họ, không thì bọn họ cũng không biết nên trốn đi đâu mới phải!  

             Soạt soạt!  

             Nhưng vào lúc này, bóng dáng của hai người lập tức hiện ra ngay trước mặt mọi người, hai bên khẽ liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn lên khe nứt trên bầu trời, cả hai không khỏi bật cười thành tiếng.  

             "Khá lắm, không ngờ rằng tiểu tử ngươi lại đạt được thành tựu cao như vậy ở cảnh giới lĩnh ngộ thiên đạo. Chúng ta đều có thể thuận theo thiên đạo, có ngũ cảm lục thức vượt mức người bình thường, nếu còn đánh nữa thì sẽ không phân được thắng thua đâu, nên chúng ta dừng ở đây đi, không phải thi nữa!"  

             Bách Lý Ngự Thiên xua tay nói lớn. Nghe vậy, cuối cùng thì mọi người cũng khẽ thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm, nhưng còn chưa đợi bọn họ kịp an tâm được phần nào thì Bách Lý Ngự Thiên lại lên tiếng, lão ta tiếp tục: "Chúng ta so tài lĩnh ngộ kiếm đạo đi, Phách Thiên Kiếm Đạo của lão phu, sẽ đối phó với kiếm đạo mà ngươi tham ngộ được, để xem cuối cùng ai thua ai thắng!"  

             Lời vừa dứt, cả người của Bách Lý Ngự Thiên đột ngột run lên, sấm sét màu tím trên bầu trời lan ra tán loạn, ầm ầm mà đánh xuyên qua khe nứt của bầu trời, biến chúng thành một vùng biển sấm sét màu tím. Hai mắt Bách Lý Ngự Thiên khẽ nheo lại, lão ta chỉa thẳng Phách Thiên Kiếm lên trời, những luồng sấm sét sáng rực kia lập tức lao ùn ùn về phía lão ta, khí tức khủng khiếp nhanh chóng tràn ngập khắp trời đất, từng luồng ánh sáng toát ra từ thanh kiếm như muốn hủy thiên diệt địa mà không ngừng bay loạn ra xung quanh, kiếm khí tung hoành khắp nơi.  

             "Hừ hừ, Phách Thiên Kiếm Đạo của lão phu mang trong mình năng lượng hủy diệt, bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể đánh bại được lão phu đâu, vì chắc chắn lão phu sẽ biến chúng tan thành tro bụi, vĩnh kiếp không được siêu sinh. Không có người hay sự vật nào có thể ngăn chặn được Phách Thiên Kiếm Đạo của lão phu cả!"  

             "Vậy sao, thứ ngươi tu là hủy diệt chi kiếm, còn thứ ta tu là thôn phệ chi kiếm!"  

             Khóe miệng Trác Uyên khẽ nhếch lên, hắn cũng nhẹ lắc người, hắc khí cuồn cuộn lập tức tràn ra từ khe hở giữa bầu trời, chỉ trong nháy mắt không gian đã bao trùm bởi một luồng hắc khí màu đen kịt. Những mảnh trời bị nứt vỡ cũng dần dần hợp lại trong đống hắc khí này, chúng quấn lấy nhau, sau lại biến thành một vùng trời tối đen như mực. Mọi thứ xuất hiện trong vòm trời này đều bị lây nhiễm và nuốt chửng, không hề có ngoại lệ.  

             Chỉ trong phút chốc, trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ dị, bầu trời chia thành hai nửa, một bên là ánh sáng màu tím, sấm sét vang rền, bên khác là bóng tối bao trùm, tối đến mức giơ tay ra cũng không thấy năm ngón đâu, trông giống hệt như một đáy vực sâu thẳm. Kèm theo đó là những tiếng gầm rú kinh hoàng, tạo cho người ta cảm giác đáng sợ đến mức nghẹt thở. Như thể trong bóng tối đang ẩn chứa một con hung thú nào đó, khiến cho người ta không khỏi rùng mình!  

             Nhưng điều vô cùng đáng khen là cả hai đều ngang tài ngang sức trong việc sử dụng sức mạnh của trời đất, mỗi người chiếm một bên của bầu trời, không ai là mạnh hơn ai.  

             Đây chính là lần duy nhất trong lịch sử của năm châu có người có thể cướp đoạt lãnh thổ trên bầu trời với Bất Bại Kiếm Tôn!  

             Chứng kiến những việc này, vẻ mặt của tất cả những người ở đây càng trở nên nghiêm túc hơn, ngay cả cơ mặt của những cao thủ Kiếm Vương cũng đang không ngừng co rút dữ dội.  

             Giao đấu kiếm đạo, dẫn động lực lượng trời đất, cũng tương đương với việc coi trời đất là chiến trường, và vạn vật bên trong lĩnh vực này đều trở thành kẻ bị vạ lây. Nếu đổi lại là người khác thì tốt rồi, nhưng đây lại là trận quyết đấu giữa hai tên quái vật Trác Uyên và Bất Bại Kiếm Tôn.  

             Ánh sáng từ Phách Thiên Kiếm của Bất Bại Kiếm Tôn chính là năng lực hủy diệt, một khi chạm vào nó thì sẽ ngay lập tức tan vỡ thành hàng trăm hàng nghìn mảnh nhỏ. Mặc dù bọn họ vẫn chưa rõ thực lực của Trác Uyên tới đâu, nhưng chắc chắn hắn không hề tầm thường chút nào. Nếu bị cuốn vào bên trong sức mạnh của hai người bọn họ, e là ngay cả các cao thủ Kiếm Vương cũng sẽ phải thét gào trong đau đớn, chứ đừng nói đến những người khác.  

             Nghĩ đến đây lòng ai nấy cũng đều chùng xuống, bọn họ bất lực thở dài một hơi. Thay vì cái này, chi bằng hai ngươi tiến hành trận chiến cảnh giới khi nãy có phải hơn không. Tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của hai người ở đâu, trong lòng cũng có chút bất an lo lắng, nhưng dù sao thì khả năng bị đánh trúng cũng không cao.  

             Còn bây giờ thì hay rồi, bọn ta có thể nhìn thấy các ngươi ra chiêu gì, nhưng nhìn thấy thì có ích gì chứ? Với sức lan tỏa lớn như vậy, dưới bầu trời này đều là chiến trường của các người, vậy bọn ta tránh kiểu gì đây?  

             Nghĩ đến đây ai cũng cảm thấy xót xa trong lòng!  

             Ầm!  

eyJpdiI6IlVaSFFEbURzK21aVXAyb2k0S29URmc9PSIsInZhbHVlIjoiTGVrNFFpTVlac2VhN1FjR2JWZzMwU1RTSElEbm5HTDlTUVVCUkZxb1Jwb1JmRkdCZng0SmhIMTFkUGxLXC9vRHFmakRtT0VWZzZ5UlRVYmMxa1FQV25wckRXU2srRG9MZlgzWHo5SXAyeTBPR05EN0FzSlBcL1J2MzB6ZnRHdVd2bVQwdFNCazhRV1hcL1NsaEVLWXA5bmNHSzRucm5OQm9JWXAxZDJ4SXJLMzg3aGloa2dwdFh1WDhqdWVCOWd5WU1LTnNqdXY4XC9hYkV0ZWhBN0liRWxnc3JKMmJ2MFM2QklUN3RYZXpNbHR5Nk5hd1RHXC91NldrTU1RMW1FZFhtZnJsenhFNGFGSVlJa1ZrSlJrT0hpbjRPOXRobGdLMkVmaEtxM0dIOXJndDB3NTNwQkpTVlJBb1B0QzloVFlwVklyQjdYREhtbzU5VjBWMG1HUlpUQUZmZ3VmOUlpTTRkRmo4TFhPMXV0TzdcL0o3UXNYeENLbkFCQjVuY0RjazRaRVh4UGp6bk5RQzNxVUxlV1crbzJ3RWJ5V0pzanFmNVZCOVFNSytYOHQxQm1iVG53M1ROTUh2VDZidHk4bGljelFZckd5VlVXbEhwREI4Q0pXdEZvVjVRdjM4d1k4alZCVldXVk5RbldxMkQ4a21XQ2liR1NjUGZES2FWaHpJNjlGcHJxZ05tWGRpZlpsWGJ0MEljSVhDWGw1S0VIS3docHV5emN1aENxdDJGOGJKNDdRSkUxR2MxV3pBdm5mNXdGdTd5c2l6K0dKQlRjQ0tNalprcFFyN0d1aUNONEwwVlZcL1hqNVU1cXZGOTBvTk1MUFBsbHVvdHNyajA3YWpiT05pMCtTVytWUFJmQnhZWmQ4XC9rNXhic3R5Y1wveFRGd3BtZ1oyVFVhQnZldWxzWk9CUWpoYnpmMVRLdDVtUVBxNHQ2VTlGR2dVSktqcUgrZkRMMDE4RXV0bDVsWU55THhkM21RQVJcL1psbFpWY1M2MjA2RTZzV0lMUDNOMm9CdTRlaXJyejhkZHJHSDBVNHVZSnl1bDZ2MWM5NUE2aU1EREl6WkRUMlNoR3ExQlFcL1RpOWNnSXF1WEdNOHFVb3pxeER2YVFBZVEyeU9wVzhGOGNQRyt3emowTVNZRlVwdlg0VG5tejRJWTdDa0pZdDhGNm5VaDI1SW5aV1JOUGR1UytCRmtYaFhNUUkra25VSFU5OWN0QVhKU0Z1WWc9PSIsIm1hYyI6IjhiZThiMjJlMzMxZmI3Y2NkNzkxOTk2NTY1MWJmZjk1ZTdhZTAzZjk3MTY0MmE2M2Y2M2Q2ZTY1YmY5NDEyMzgifQ==
eyJpdiI6ImZYSys4ZnN2NWFZd2VkOW9JUUZnR3c9PSIsInZhbHVlIjoiOG5QQklkaFJIQ2JRbUNXTmdsNEU5WWhGWDlKY3NzOUZnVlVKcWtuK2ZZM3RRa0JGaWh4T1AxTWd4SFNnYStXbUFCenYzMkhHRG5jSG1OZjY0U3dZZ1lDSk5Fakl1bzM1VnNZK21NdkxyY1wvOW9PK3lvQzF3Y2hQNEZ4M2pRcEtVcnFab0xUdWRPbmZKZkxvQmpoYlwvQk5zellmd3d3VVwvbFZmakZPWkZzam1qMnZET1ExWDhHeVEyTUdLTGtcLzY0XC9HU0ZWMFNCTGtKZFZjMmxPdmMzdDNHODgyWXU5cFl2eUk5ZjRFMnZtVWJpa081dFRKYmNHaGhOSXZOK1JxbzhiOGpNNE5TUVp5dEVkWDBDUDduM2tRdEFDMFlOOXJcL2VESXNJOUJNdVdRM2R6RFwveEUwOVUySFdyNU83Sjg2enBOK1VMNVZEelhFem1qQ3U1c1IrUUhNc3dzcDhtSjhWRG5tNmdTYWJRYXJRcWlUdVZVVzVQWWxtT3hmY1N2WHloUXdKK1NFYTdXS3pQSVl3NjJRbjBjdHVyM1wvXC9SUUY2Sjh4c3cxRWlxcnNEZSt6UlgrMlRhWDk3TTlhSnhDSk9HdjBmdWhjY1wvN3Y0MDdIMGx0bFRyYWlGbFBJUXFLeEMyNmtUR00yNlR5Vmg5cFJSNG5mWmdBc0dqKzlibWVYck13N0NWXC9kckx5M3lVUmsza3grS1pNNGRmTHpUSnBjMzdNUjNEWGpZYjhyZVhMM2poUGRtVk5aQXgzMU1XNkxaOWt3MVo1OXFxOXJzNmFYRHR6S1dwRlZOdTV2VXU4UHdobWtrTURMN1Nzc1ZxTTIwWUtDK0F1ZEY1VzN2UzNyVWdMRSsyY1IrMGlUM09LQTJSTzcxdlwvSjdKNXd3TitpZXkwUDFidmhLQlBqM29cL2pXem05QjZaVzFZSGRDY0tpRlZveEN3d1MxVk96eFBHT3lrRzVtUmxnVmJ0eDlrdG5SSlR0UG9HUkZ6MGxsK240cTNoaW5lZWVXUXlGZzlcL2tuekNyYUhlNWdPTVwvK1JneHRWUkF3QTVtU3R1dkdSWHlyNkxvandoUjR1bTBMRTVROFU2Z0hzVHBiQXRnOFlIRVFDcyIsIm1hYyI6IjlhM2ZhMmJkOWIzYzgyZWNkMGVhMWNhMzkxNjcyYzIyNDI4YzliMjU5YjUxMTg2NWQ1NTFmOGNjNDYyNWJkNGMifQ==

             "Trác Uyên, tiếp chiêu đi, tinh thần kiếm trảm, hoa rơi lả tả!"

Ads
';
Advertisement
x