Vù vù vù…  

             Những tiếng rít chói tai vang lên xung quanh, kèm theo đó là một tràng tiếng sấm nổ ầm ầm và tiếng gào thét không ngớt, vô số lôi kiếm đánh vào lĩnh vực hắc ám của Trác Uyên, ngay sau đó, một đống hắc khí lập tức nổ tung, nhưng chỉ trong nháy mắt, nửa bầu trời do Trác Uyên điều khiển đã bị xâm chiếm hơn một nửa, ngay cả những kiếm tinh tướng lĩnh đến vây ở dưới bầu trời cũng bị tử thương vô số, quả thật là tai bay vạ gió.  

             Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Bách Lý Kinh Vĩ lại chẳng ừ hử gì, bọn họ chỉ nhìn lão tổ tông của mình ra tay, thấy lão tổ tông đang chiếm thế thượng phong, trên mặt đã sớm lộ ra vẻ phấn khích tự đắc.  

             Vốn dĩ người thuộc cảnh giới Quy Nguyên Cảnh có năng lực điều khiển sức mạnh của trời đất trong mình, bây giờ bầu trời do Trác Uyên điều khiển đang thu lại một cách nhanh chóng như vậy, thì làm sao chiến lực không giảm theo chứ? Dưới một chiêu này, lão tổ tông đã chiếm ưu thế đáng kể.  

             Nhìn thấy cảnh này, đám người Đan Thanh Sinh cũng khẽ cau mày và cảm thấy bất an vô cùng.  

             Trận chiến quyết định giữa các cao thủ Quy Nguyên, nếu như mất đi bầu trời của mình thì cũng tương đương với việc sẽ mất đi một cơ hội trở mình lớn, thật sự là vô cùng nguy hiểm!  

             Nhưng mà, đối diện với tình hình này, Trác Uyên lại không hề quan tâm chút nào. Bóng người cao ngạo thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm dài vô tận, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên thành một đường vòng cung tà dị, một sọc xanh đậm đột nhiên bùng lên sáng chói trên thanh ma kiếm cuồn cuộn hắc khí kia.  

             Soạt!  

             Cú lộn ngược lướt qua một đường cong kỳ lạ, toàn bộ bầu trời bỗng chốc rung lên, một cỗ năng lượng kỳ dị lập tức tỏa ra từ trong bóng tối. Khi lôi kiếm áp đảo kia lại đánh vào những luồng hắc khí đó, chúng dừng lại trong giây lát, do dự khoảng ba phút, sau lại giống như một hòn đá rơi xuống nước, khí thế cuộn trào mãnh liệt trước đây bỗng chốc chậm đi rất nhiều, sau đó là dần dần dừng lại, cuối cùng thì đứng yên bất động như thể bị rơi vào bên trong một không gian tăm tối.  

             "Chuyện gì thế này?"  

             Con ngươi của hắn ta không khỏi co rút lại, Bách Lý Kinh Vĩ nhìn sấm sét trên bầu trời, nhưng khi sấm sét tiến vào nơi bị hắc khí bao trùm thì không còn bộc phát nữa, ngược lại còn đứng yên một chỗ, hắn ta lập tức sững sờ nói: "Chiêu Tinh Thần Kiếm Trảm của lão tổ tông, thường thì nếu tinh tú rơi xuống sẽ khiến cho đối phương phòng thủ đến mệt rã, chưa từng có người có thể chặn được một phần mười của hàng vạn kiếm quang này, nhưng hiện tại, sao những kiếm khí này lại đứng yên bất động như vậy rồi?"  

             Trong lòng hắn ta cảm thấy khó hiểu, nhiều người kinh ngạc xen lẫn bối rối, chỉ có  u Dương Lăng Thiên đang bị thương nặng trên mặt đất là chậm rãi đứng dậy nhìn quang cảnh trên bầu trời, sau đó không khỏi thất thanh cười một tiếng, lão ta lắc đầu nói: "Chao ôi, Trác Uyên này đúng là thiên tài mà, lão phu tham ngộ phong thiên kiếm đạo này mấy nghìn năm rồi, nhưng cũng không bằng trăm năm mà đã lĩnh ngộ sâu sắc như thế của hắn, thật đáng hổ thẹn!"  

             "Phong Thiên Kiếm Đạo sao?"  

             Khẽ nheo mắt lại, Bách Lý Ngự Thiên chăm chú nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, dường như nhìn ra được điều này, lão ta không khỏi bật cười, sau đó lên tiếng khen ngợi: "Đúng vậy, năm loại kiếm đạo của năm cây thần kiếm, lão phu đã sớm lĩnh giáo từng cái một, nhưng tiếc là trên toàn thiên hạ không ai có thể khiến cho bốn kiếm đạo kia phát huy được hết toàn lực của nó mà đối đầu với lão phu. Hôm nay ngươi dùng Phong Thiên Kiếm Đạo để khắc chế Tinh Thần Kiếm Mang của lão phu, cũng coi như lão phu đã được mở mang tầm mắt kha khá rồi. Nhưng tiếc thay, ngươi đã mất đi gần hết bầu trời, vận dụng thiên địa chi lực của ngươi đã rơi vào thế hạ phong. Không biết ngươi có thể phong ấn nó lại được nữa không đây, cả đòn tấn công tiếp theo của lão phu nữa. Ha ha ha... "  

             Một tiếng cười to vang vọng cả bầu trời, Bất Bại Kiếm Tôn vung mạn Phách Thiên Thần Kiếm, uy lực đáng sợ đột ngột phát ra từ thân trường kiếm, cùng lúc đó, sấm sét trên toàn bộ bầu trời cũng đang trở nên quay cuồng, từng tia sét lao thẳng về phía Phách Thiên kiếm, chỉ trong nháy mắt, nó tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, giống hệt như mặt trời chói lọi!  

             Bất Bại Kiếm Tôn hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, lão ta nghiến răng gầm thét, sau đó đột nhiên vung kiếm chém về phía trước một cái: "Trác Uyên, kiếm của lão phu có thể phách thiên trảm nhật, không biết Phong Thiên Kiếm Đạo của ngươi có thể phong ấn được cường kiếm tuyệt thế này của lão phu không!"  

             Vù!  

             Vừa dứt lời, kèm theo đó là tiếng sấm nổ như muốn hủy diệt trời đất, một đạo kiếm quang màu tím đột nhiên hóa thành sao băng, chỉ trong nháy mắt đã lao thẳng về phía Trác Uyên. Dưới tất cả những gì vừa xảy ra, ngoài đống hắc khí, và những thanh lôi kiếm đang dừng lại kia, thì tất cả đều tan thành tro bụi, hóa thành hư vô, lực lượng hủy diệt đáng sợ ấy lập tức đè lên người Trác Uyên một cách chẳng hề kiêng dè, như muốn hoàn toàn loại bỏ hắn ra khỏi thế giới này vậy.  

             "Không hay rồi, Phong Thiên Kiếm Đạo chỉ giỏi trong việc phong ấn các chiêu thức của kiếm, những kiếm khí càng màu mè linh động thì lại càng dễ bị phá giải hơn. Nhưng lần này, kiếm của Bách Lý Ngự Thiên chính là nhất kiếm phách thiên thật sự, đại trí giả ngu, cương mãnh bá đạo, chuyên về một điểm tấn công duy nhất. Nếu công lực không thể vượt mặt hắn thì căn bản loại kiếm lấy nhu khắc cương như Phong Thiên Kiếm Đạo không hề có tác dụng gì cả!"  

             Nhìn thấy cảnh này, Đan Thanh Sinh không khỏi hốt hoảng, lão ta cau mày thật chặt, khẽ nói tiếp: "Hơn nữa bây giờ, tạm gác chuyện công lực của Trác Uyên có mạnh hơn lão già kia không sang một bên đi đã, vì cho dù có thể mượn năng lượng từ trời đất thì hắn cũng bị coi là thế yếu. Lúc này, đối mắt với Phách Thiên Kiếm Đạo của lão quái vật kia, căn bản là không thể nào đối phó được!"  

             Nghe vậy, Bách Lí Kinh Vĩ khẽ nở một nụ cười xấu xa, trong mắt hắn ta lộ ra một tia sáng. Lần này, cuối cùng cũng có thể lấy mạng của tiểu tử đó rồi.  

             Tuy nhiên, Trác Uyên không hề có một chút sợ hãi nào dưới kiếm thế dữ tợn ấy. Thay vào đó, hắn chỉ nhẹ nhàng vung thanh ma kiếm được bao phủ bởi hắc khí của mình lên, khẽ lướt một vòng trong khoảng không, một sọc màu xanh lam trên thân kiếm đột nhiên tỏa ra vài luồng ánh sáng dịu nhẹ.  

             Soạt!  

             Đột nhiên, toàn bộ không gian tăm tối quanh hắn bất ngờ dao động, sau những lần vung kiếm liên tục của Trác Uyên, giữa trời đất giống như nổi trận vũ bão. Hắc khí cuồn cuộn, cùng với hàng ngàn lôi kiếm đã phong ấn trước đó đều tụ lại toàn bộ trên ma kiếm, uy lực cuồn cuộn mạnh mẽ không ngừng tỏa ra.  

             Ánh mắt Đan Thanh Sinh khẽ lóe lên tia sáng, lão ta như chợt nhận ra gì đó: "Sao ta lại quên chứ, hắn không chỉ có Phong Thiên Kiếm Đạo, mà còn lĩnh hội cả Kình Thiên Kiếm Đạo. Cho dù hiện tại có thể sử dụng năng lượng từ trời đất rất ít, nhưng những kiếm khí mà lão quái vật kia đã chém về phía hắn, đã bị hắn phong ấn lại bằng chính sức mạnh của hắn, Kình Thiên Kiếm Đạo nằm ở phương thức âm dương dung hòa, hợp nhất, nếu như vậy, mượn lực đánh lực, sức mạnh mà Trác Uyên có thể sử dụng không hề dưới lão quái vật này. Dù sao thì Kình Thiên Kiếm Đạo cũng thuộc âm nhu chi kiếm, muốn phá bỏ Phách Thiên Kiếm Đạo cuồng bạo này thì phải dùng... "  

             "Nhất kiếm xung thiên, Xung Thiên Chi Kiếm!"  

             Lúc này, Thượng Quan Phi Hùng cũng đứng lên, nhìn trận chiến trên bầu trời, khóe môi khẽ nở một nụ cười: " u Dương huynh, ngươi có bất ngờ trước việc bốn loại kiếm pháp mạnh nhất năm châu, đứng ở trên đỉnh cao đều quy tụ về một người không? Ha ha ha... Dù sao thì trước khi gặp tiểu quái vật này, ta cũng không dám nghĩ tới. Trên đời này còn có người có ngộ tính như vậy, có thể lĩnh hội cùng một lúc bốn kiếm đạo mạnh nhất đến cực hạn, đặc biệt là Xung Thiên Kiếm Đạo, nó giống như được tạo ra cho riêng hắn vậy. Ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, Xung Thiên Kiếm Đạo lại có thể đạt được uy lực mạnh mẽ như thế trong tay của một người!”  

             u Dương Lăng Thiên khẽ hít một hơi thật sâu, lão ta nhẹ gật đầu, sau đó nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Thượng Quan Phi Hùng, lão ta thản nhiên mỉm cười, rồi lại nhìn lên trên đỉnh đầu, trong mắt thoáng hiện lên tia hy vọng.  

             Đúng vậy, Xung Thiên Kiếm Đạo được tạo ra là dành riêng cho tiểu tử đó. Trên toàn thiên hạ này, chắc hẳn không ai có thể xuất ra một kiếm mạnh như tiểu tử đó…  

             Ầm ầm ầm!  

             Mang theo uy lực của phong lôi, kiếm quang màu tím của Bất Bại Kiếm Tôn vung mạnh một phát, uy lực hủy diệt trời đất, không gì có thể cản nổi.  

             Còn Trác Uyên thì chỉ lạnh lùng đứng nhìn thanh kiếm, nhưng khóe miệng lại thản nhiên mà nở nụ cười tà dị, hắn phóng ra cánh tay kỳ lân màu đỏ rực, trông vô cùng kỳ quái. Nhưng điều kỳ lạ hơn chính là những sọc đỏ trên thanh ma kiếm cũng toát ra một màu đỏ khát máu, chúng bổ sung cho nhau trên cánh tay phải của Trác Uyên, bản chất y hệt nhau!  

             Xung Thiên Kiếm, phá thiên!  

             Kiếm quang màu tím đã tới gần trước mặt, cảnh giới hắc ám bên người hắn gần như đã bị phá hủy hơn chín mươi phần trăm, nhưng Trác Uyên vẫn vô cùng lãnh đạm, bình tĩnh. Ngay sau đó, hắn khẽ siết chặt nắm tay, một thanh kiếm có ánh sáng đỏ chói chém ra một cách vô cùng mãnh liệt.  

             Soạt!  

             Ánh đỏ đột nhiên phóng ra, sau đó bay vụt lên trời, rồi va vào từng tia sấm sét màu tím trên trời một cách mãnh liệt.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, ngay sau đó, gần như không hề có bất kỳ sự giằng co nào trong nửa giây tiếp theo, thanh kiếm mang trong mình những tia sấm sét màu tím kia lập tức tan biến vào hư vô rồi biến mất chỉ trong tích tắc.  

             Ong!  

             Trong đầu như có tiếng trống chiều chuông sớm vang lên liên hồi, ai nấy đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Một kiếm mạnh nhất của lão tổ tông Bất Bại Kiếm Tôn, sao có thể bị phá hủy dễ dàng như thế được? Làm sao có thể chứ?  

             Ngay cả bản thân Bất Bại Kiếm Tôn cũng không khỏi bàng hoàng. Lão ta cho rằng Phách Thiên Kiếm Đạo của mình đã đến tột đỉnh rồi, cho dù đối phương có tu luyện Xung Thiên Kiếm Đạo đến trình độ cao nhất đi chăng nữa, nhưng làm sao có thể chỉ trong chốc lát đã…  

             Tuy nhiên, còn chưa kịp làm rõ những nghi vấn trong đầu, thì vù một tiếng, một vầng sáng đỏ rực lập tức xuyên qua từng luồng sấm sét trên không, chỉ trong nháy mắt đã ập thẳng vào mặt lão ta.  

             Điều này càng khiến cho lão ta kinh hồn bạt vía hơn, hóa ra vừa rồi một kiếm của Trác Uyên không chỉ phá giải kiếm pháp thượng thừa của lão ta, mà còn phản kích đến ngay trước mặt lão ta nữa.  

             Điều này, tuyệt đối không thể nào, hắn không thể thừa nhiều sức lực như vậy sau khi đã phá vỡ kiếm đạo của lão phu được...  

             Bách Lý Ngự Thiên cảm thấy vô cùng khó tin, trong lòng lão ta thầm gào thét, nhưng sự thật lại đang được phơi bày ngay trước mắt nên có nói sao thì kết quả vẫn thế thôi. Đối mặt với áp lực kinh trời động đất này, hơi thở của lão ta bỗng chốc trở nên ngưng trệ, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi nghiến răng, lão ta vung kiếm chém ngang về phía trước, trong lòng thầm nghĩ rằng mình nên đề phòng đòn này trước rồi hẵng tính mấy chuyện khác sau.  

             Keng!  

             Tuy nhiên, điều mà lão ta không bao giờ ngờ tới chính là ngay cả khi lão ta phòng thủ trước thanh kiếm này, thì nó đã vượt xa mọi dự liệu của lão ta.  

             Ánh sáng đỏ mạnh mẽ đánh trúng Phách Thiên Kiếm, hai cánh tay có lực nhất của lão ta cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của thanh kiếm này. Keng một tiếng, ngay cả Phách Thiên Kiếm cũng đập thẳng vào áo giáp trên ngực của lão ta, ép cả người lão ta lùi về phía sau, muốn dừng cũng không thể dừng được.  

             Không khỏi cảm thấy sợ hãi, lão ta liều mạng nhướng người lên, hai tay dồn lực mà đẩy về phía trước, nhưng ánh sáng màu đỏ rực kia lại vù một tiếng rồi quẹt vào thân của Phách Thiên Kiếm một lần nữa, sau đó trực tiếp bay ra ngoài, rồi lao thẳng về phía chân trời.  

             Ầm!  

eyJpdiI6IlZkcjR3bWZCYTlVYzJJdWlGblk4RVE9PSIsInZhbHVlIjoiSXVMaVwvMHdTaVFEVGI4c1NzY3YzUkZHZXBWczZyNGdWS1gwcSsxWGhwdnRcL3JTNUJKRStqZHRYKzBNUXVONmx1TTl1dVwvSTN3Y04rdW0zdGJuSGZuWVBhV0oxd0w0c1dOVndjR0ZVSG9SZnBXUVRCVjd1XC9NbldwMUNVNTYxQmh1VVp4MlkwVjhBMG1tVFhHdFhHNmhrcWp6MTgrR2lkTFpYcmVuMlc1NzNxQ004ZWtSWmVTT05IN25kS2xaVkFuYk1tR0J5RUlJdDZkVHVQUmlTS3U5ZFloUnJMMXVTM1RlMThocFFxb3pGaER6bncranlUNWZVUGRZTnp4RkZxSEVkRm1XR3h6Zkt3WURJM1EzcXRxOEVlZkpBdGVpWVNEVTNRTVhWZHJFdkZzZWFYcjBib0t2SFlhVWF5Z091dzU2bmFIWnA4dHNnVGQ4V0tcL0xsV1k5MzFRT25nU3F6MGZqQklqdGl5UG9FUHk5eFBpVGVQUDVDb3B6cWtEbmlVUk9aalJmM1ZzeWFHN2dNZW94aXhYSlRVcFlzOWhqRTRNZEFJeTY5WnZMckx2NjdUSW0rb0Z3YzZhbWlncTVCQ09HdkxiRWRxMW5XSFVoZmxtWnFvSEtKbzl0eWE5NWRCampIeGVlZk41eHlOVnNTaWdNdVBYR25FTHljQVlLRDNwY3htcEZRN0YydU5ZVXVVYnlFdVFXNUlNaVFOSDJJcGRSTW9wNk1jellVem1HbzJEd2U4aVpJYU0xTUhCRURvdjQ5bW1mTTNcL1RcLzg0NXZVK3JacU4wRkJnZlNmSUM4UUtRZjhzKzIxM0o2N3ZIVExmbEU4XC9id2sxOXdOZThqN2g1TnFMMTBCNW1uUWdBWVFmSVJKeWZIRjd0TFFFMGJ6WEhFRDJxY1h4T01WeVpaUE9vS2FKdGVmbkNjNHlqc1J5VzRjS0FqQm4xRHlleVViT0tKa1JWVk9QTzQ4Ylk2WWZ5R21RcTNNMnFHRmlGXC8yUjlrT2RmTytDR1ltb2lBWlNFdmMyNmo1REtHeHlHZG5uSUlYY1E3d3pvRE5xaGF4V1FlM1czbnEwMmJabG1LU215R2FBOXNnRTZxZ1NOdGdURjRRY1wvTDNNSkpMdEdiOVdQWjQyUjhRPT0iLCJtYWMiOiIxNzg3M2IyODdjMzhkY2NhOTVhNGE0OGZlYWJmZDc1YjdhMTY0YzY4OTQzOWYxMmY2YmQ2NWM1ZmVkMTcwMGY2In0=
eyJpdiI6IkJLaDJjMGdTeG4rRjEwRFRMRDBxMVE9PSIsInZhbHVlIjoidG1JbVVXWnhkcW9KZnlzdFwvYUIySmR1MVpsUkFyUVJKZytcL0I5Z0dxcXQxbm16ck02UWhnemRDVTJpclNwTkJ5YTRsWW1UekRFSDh2QnJSWlJqcVN1UWhjRk5YRjdNRlJxMUNcL1E0K0FkSkRtQ0crK05GdThLZlFZNDg2YmU2MFIrenIwR3pUdk1IRjUzMkIxVFNIY2N6ZzdaTFh4YTVoRG1cL3Q4YWphK2NZdjZ2Wjg5cG5hVXBSbmRRTDd3MnNkNjV1eng2cUtFQVdMM1hRc0ZmM1l0OVwvRUlsRjV2emVjYmNMdnRUdVQ3VTdyNm5ubVp6TE9QSzBVVHFrVHBXakRaXC84UWRyV1k4b21TMmFIUlB2blRCcGtUOUJtSVpUSWVRem5Sb2dsY2VsbnpoQlhPQ2NRQktTb05YQ1dpbmtqNnFsYVJVbldOY3Y2VWdnMFZHOW16b3NVRFdZZlJPRndGbVRScHZaQWc4anIyanI0YXJxK2NPYXVJTzBSamtmNlNIWjhtMXBTR0pwVXNiU1ZycUlGcyt2QT09IiwibWFjIjoiYzk0Yjg5MDU0NDYxNzNhNWIxNjljOTZkMGU0OTUxNzA2NjU1MDY2ODJkYzgzYzA4MDQ4YjBiMTBmOWM1MDkzOSJ9

             Một lần nữa, lão ta nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, người đang đứng cầm kiếm ở đằng xa kia, rồi lại  nhìn cánh tay phải tỏa ra ánh sáng màu đỏ đó, như thể nó được tích hợp với ma kiếm trong tay hắn. Lần đầu tiên trong lịch sử, Bất Bại Kiếm Tôn mạnh nhất trong năm châu lại lộ ra sự đố kỵ thật sự với một kẻ khác, bàn tay cầm kiếm cũng bất giác siết chặt hơn…

Ads
';
Advertisement
x